*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành La Vân nghe vậy, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng. Con ngươi của cô bé đảo quanh một vòng, nhìn về Đường Tuấn ở một bên, nói: "Anh Đường, chú lợi hại như vậy, có thể dạy cho cháu một hai chương được không?"
Sau mấy ngày ở chung này, cô bé hiểu về tính cách Đường Tuấn hơn rất nhiều, Trong cách nói chuyện cũng không cần e ngại rụt rè như trước nữa mà cũng không ít lần nói chuyện tùy ý.
Advertisement
"Hồ đồ! Anh Đường là người thế nào, anh tu tập võ công đên mức kinh thiên động địa, sao có thể tuỳ tiện truyền lại cho con được chứ?" Thành Đại Hải thấy thế, quát con gái một câu. Vừa nói chuyện, anh ta còn lặng lẽ nhìn về phía Đường Tuấn, Trong mắt có ẩn chứa vẻ ước ao, thầm nghĩ: "Nếu thật sự La Vân có thể học được một nửa số chiêu thức của anh Đường, vậy thì nhà họ Thành chúng tôi xin được thắp nhang cầu nguyện."
Đường Tuấn đứng dậy, cười nói: "Nếu cháu đã muốn học như vậy, vậy chú sẽ dạy cho cháu ngay một chiêu thức. Nhưng có thể tiếp thu được ít hay nhiều cũng tùy thuộc vào khả năng của cháu."
Ban đầu Thành La Vân cũng không có ôm nhiều hi vọng, cho nên sau khi nghe vậy vội vàng gật đầu như giã giò, nói: "Cảm ơn đại ca Đường."
Mặt Trình Vân Thiên lộ vẻ tò mò, lui qua một bên.
Đường Tuấn đi ra giữa sân, hai tay của anh chống ra, dường như đang ôn một cái giống quả cầu vô hình.
Hai tay của anh đong đưa chậm rãi, nhẹ nhàng như một dòng nước, mang theo một lực rất mềm mại, phác hoạ ra từng vòng tròn bí ẩn. Mặt đất trong sân vốn dĩ đã bị bao phủ bởi rất nhiều lá rụng, dường như lúc này do sự tác động của Đường Tuấn, vậy mà từng mảnh từng mảnh nhổ lên khỏi mặt đất, tụ hợp vào cái quả cầu vô hình bao quanh hai tay của Đường Tuấn.
Rất nhanh, quả cầu vô hình bị lá rụng lấp đầy, hóa thành một quả cầu hình trong vô hình được tạo thành từ lá cây. Cứ xoay tròn dưới sự tác động mạnh mẽ của Đường Tuấn.
"Vù!"
Đường Tuấn phất tay lên, quả cầu kia liền xoay tít ròi lăn ra ngoài, va vào gốc cây đại thụ ở ngoài sân, gốc cây to đến mức phải hai người mới có thể ôm được gốc cây đại thụ này.
Bùm!
Như thể một tảng đá lớn nện vào cành cây, phát ra một tiếng tiếng vang trầm thấp, đếm không nổi số lá cây rụng xuống.
“Vừa mềm mại lại vừa cứng cáp!" Trong lòng Trình Vân Thiên có một chút cảm động, vô số những nghi vấn hiện lên trong lòng, mà giờ khắc này đã được hóa giải.
Cô bé đưa một ngón tay ra kiểm tra, một tia nội công được bắt ra từ giữa ngón tay của cô bé, bắn xuống dưới mặt đất, để lại ở đó một lỗ thủng rất sâu.
Nội lực phóng ra!
Vậy mà trong giờ khắc này Trình Vân Thiên đa đột phá đến Cảnh Giới Chân Khí, trở thành cao thủ tông sư!