*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Cường lắc đầu, thầm nghĩ: "Bây giờ là lúc nào rồi mà mà cô bé kia còn mang họ Đường ra để bảo vệ mình."
"Nếu ông quỳ xuống, vả một trăm cái vào miệng mình thì tôi có thể sẽ cân nhắc tha cho ông một mạng." Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Advertisement
Sơn Bá có hơi sửng sốt một chút, sau đó nhìn Đường Tuấn giống như một kẻ ngốc vậy, nói: "Để tôi quỳ xuống tự vả vào miệng mình, cậu cho rằng cậu là cao thủ tông sư sao."
Ông ta đã đạt đến đỉnh cao của sức mạnh trong toàn bộ cơ thể của mình, cho nên mới có thể đánh Phó Cường bị thương. Ngày bình thường thực lực này cũng đủ để hoành hành ngang dọc thành phố Hải Phòng, làm sao có thể để Đường Tuấn trong mắt.
"Tên nhóc này đúng thật là thích giả vờ thành người tài giỏi." Phó Cường thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
"Này." Đường Tuấn than nhẹ một tiếng, sau đó đi về phía trước.
"Đánh chết nó cho tôi, đúng là tên nhóc không biết sợ trời sợ đất!" Sơn Bá quát to về phía đám vệ sĩ.
Trước đó đám vệ sĩ kia cũng đã từng bị Phó Cường đánh cho tan tành, nghe vậy lập tức bao vây Đường Tuấn, nhe răng cười, quơ quơ cây gậy cao su trong tay. Bọn họ không thể đánh được một võ sĩ nội lực như Phó Cường, nhưng đối phó với một người bình thường thì dễ như trở bàn tay.
Bùm! Bùm! Bùm!
Cây gậy cao su của bọn họ còn chưa chạm vào người Đường Tuấn, thì ngay lập tức đã bị một sức mạnh vô hình bắn bay ra ngoài. m thanh mười mấy vệ sĩ kêu la lên trong sân, sau đó đám vệ sĩ này kêu thảm ngã trên mặt đất, cảm thấy xương cốt toàn thân như bị vỡ ra, không thể đứng dậy được.
“Phóng ra nội lực sao? Cậu là cao thủ tông sư!" Nét tươi cười đắc ý trên mặt Sơn Bá Tươi đột nhiên trở nên cứng đờ, thất thanh nói.
Vừa rồi cả tay Đường Tuấn đều không động đậy, mà đám vệ sĩ kia đã trực tiếp bị đẩy lùi, đây chính là nội lực phóng ra. Làm sao Sơn Bá lại không nhận ra được cảnh giới mà ngày ngày mình từng mơ ước!
"Anh ta là tông sư!" Hai mắt Phó Cường lộ ra vẻ kinh ngạc, đến bây giờ vẫn không thể tin được.
Trong đầu cậu ta không ngừng vang lên, không ngừng quanh quẩn một câu: "Anh ta vậy mà là cao thủ thật sự!"
Rất nhanh sau đó Đường Tuấn đi tới trước sân nhà, cách Sơn Bá chỉ có vài bước.
Phù phù!
Sơn Bá quỳ xuống, cúi đầu giọng điệu run rẩy, nói: "Lão già này không biết tông sư ở ngay trước mặt, xin tha lỗi."
Đường Tuấn đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên Sơn Bá hiện nguyên hình như báo đi săn mồi, trong tay cầm một cây dao găm, đâm về phía Đường Tuấn, cười nhe răng ra vẻ đắc ý.
Lúc trước ông ta quỳ xuống, chỉ là để cho Đường Tuấn buông lỏng cảnh giác, sau đó tìm cơ hội để móc con dao găm đặc chế này ra, bên trên con dao găm có bôi một lớp thuốc độc. Chỉ cần bị trầy da, kể cả tông sư đều phải chết!
"Muốn chết sao!" Đường Tuấn khẽ quát một tiếng.
Anh không tránh không né, bàn tay trực tiếp bắt lấy con dao găm.
"Thành công!" Trong lòng Sơn Bá vui mừng.