*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Cường đã sớm chuẩn bị rất kỹ càng, ngay khi Thành Đại Hải nói xong, cậu ta nhìn thoáng qua Đường Tuấn, ánh mắt ấy phảng phất như thể "Để xem ai mới gọi là cao thủ!."
Phó Cường không hổ là đạt đến mức cao thủ nội lực tầm trung, thân hình khẽ động đậy, trực tiếp vây mấy tên vệ sĩ của bọn họ lại. Sau đó bỗng dưng nhảy lên như một con đại bàng, nhào về phía Vương Hồng Huy đứng chỗ cổng. Nội lực của cậu ta không quá mạnh mẽ, cho nên chỉ có thể hạ gục được tên cầm đầu Vương Hồng Huy!
Advertisement
Khi đối mặt với sự ác liệt tột cùng này, vẻ mặt của Vương Hồng Huy không chút thay đổi, ngược lại khóe miệng lại cong lên.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Vương Hồng Huy lướt thướt như bóng ma.
Bùm!
Thân ảnh kia xuất hiện, đã chạm vào người của Phó Cường. Cánh tay của cậu ta giống một nhánh cây, nhìn có chút gầy guộc, còn nhỏ hơn cả bắp đùi của một người phụ nữ, nhưng sau khi hai người họ đấu với nhau, một lát sau Phó Cường đã trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, rơi ở bãi cỏ trong sân, khóe miệng chảy máu!
Một đòn thành công, lập tức phân thắng bại!
Lúc này đám người mới thấy rõ bộ dạng của những người ở đây.
Sắc mặt của người đàn ông lớn tuổi có chút hoảng sợ, nước da vàng vọt, da mặt xệ, xương trên khuôn mặt nổi rõ. Thân hình của ông ta thấp bé, như thể chỉ cần một cơn gió thổi cũng sẽ bị cuốn đi mất, với hai bộ râu ngắn màu trắng xám khiến người ta có cảm giác một lão già hèn mọn.
Ai mà nghĩ rằng một ông lão với hình dạng như vậy lại chỉ cần một đòn đã đánh bay Phó Cường!
"Sơn Bá!" Phó Cường và Thành Đại Hải nhìn thấy người này, đồng thời hô to.
Ông lão đứng trước bọn họ chính là Sơn Bá, vệ sĩ thân cận của ông chủ tập đoàn Long Đức!
"Đây là chuyện của tập đoàn Nam Thành chúng tôi, từ khi nào lại đến phiên Long Đức các người xen vào!" Thành Đại Hải nhíu mày, nhìn về phía Sơn Bá, trầm giọng nói.
Sơn Bá lắc lắc tay, giễu cợt nói: "Xem ra ông chủ Thành vẫn không hiểu, hiện tại Long Đức chúng tôi và Nam Thành đã về cùng một nhà. Ông chủ của chúng tôi biết bên cạnh cậu có một vị cao thủ võ thuật, cho nên mới cố ý để tôi tới tiễn các cậu một đoạn đường!"
Bỗng nhiên hai mặt ông ta híp lại nhìn về phía Thành La Vân và Trình Vân Thiên uyển chuyển thân thể mềm mại, bắn ra ánh mắt làm lạnh cả sống lưng, cười ha ha, liếm môi nói: "Không nghĩ tới ông chủ Thành còn trở về cùng với một cô cô, xem ra lão già này tới đây không uổng công."
Phó Cường thầm nghĩ trong lòng mọi chuyện không ổn, mặc dù tuổi của Sơn Bá này đã rất cao, nhưng lại rất có hứng thú với những cô gái xinh đẹp. Lúc trước có thể bị tập đoàn Long Đức mua chuộc, nguyên nhân này chiếm hơn phân nửa. Trong khoảng thời gian ông ta ở thành phố Hải Phòng, dường như chỉ cách một đoạn thời gian ngắn thì ngay lập tức báo đài lại đưa tin về một vụ án mất tích của một cô gái trẻ xinh đẹp, nhưng vì không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào cho nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
"Cô Trình không biết có phải là đối thủ Sơn Bá hay không. Nếu không, chỉ sợ sẽ gặp phải rắc rối to." Phó Cường thầm nghĩ trong lòng.