*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba vị trưởng lão của núi Yên Tử nháy mắt thấy ba mươi lăm triệu tiền mặt từ trong tay chạy đi, sắc mặt nhất thời xanh mét. Cả ba người lúc này cũng đã bất chấp uy nghiêm của tiên sư, cùng nhau bao vây lại, vây quanh Đường Tuấn. Sắc mặt của cả ba người đều lộ ra sát ý, muốn đem cái tên khốn này cắt đứt chuyện làm ăn đang tốt đẹp của bọn họ đánh một trận!
"Nhóc con, cậu là ai, dám lên núi Yên Tử làm càn sao?" Vị tông sư trưởng lão cầm đầu âm trầm nói.
Advertisement
Đường Tuấn nhìn về ba người, nói: "Tôi họ Đường."
Ba người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn Trương Tĩnh Hòa ở bên cạnh, trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sấm sét, sau đó thất thanh nói: "Hậu Thiên Đạo Thể!"
"Bây giờ mới biết thì đã muộn rồi." m thanh nhàn nhạt của Đường Tuấn vang lên bên tai ba người.
Sau khi nói xong, bàn tay của Đường Tuấn hạ xuống, ba vị trưởng lão của núi Yên Tử lúc này nhất thời như con diều bị đứt dây bay ra khỏi đại sảnh. Phốc một tiếng rơi xuống sàn đá xanh cứng rắn, sau đó cùng nhau phun ra một ngụm máu già, khí tức thoáng cái trở nên uể oải.
Cha con Thành Đại Hải ở bên cạnh nhìn đến ngây người, đây chính là ba vị tiên sư của núi Yên Tử, nghe nói có thần thông thuật pháp, vậy mà lại bị người ta đánh bay ra ngoài.
" Tên họ Đường nhà cậu, nơi này là núi Yên Tử, cậu dám ở đây làm bậy?" Trưởng lão tông sư vất vả đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đường Tuấn.
"Vì sao không dám? Các ông dám ở núi Yên Tử làm loại chuyện tày trời này, vậy tôi cũng không dám ra tay giết người sao?" Đường Tuấn từ trong đại sảnh từng bước đi ra, thanh âm mang theo sát khí lạnh lùng.
"Thanh danh của Hậu Thiên Đạo Thể quả nhiên không tầm thường! Nhưng mà người của núi Yên Tử chúng tôi phạm sai lầm, thì nên dựa theo quy củ của núi Yên Tử chúng tôi mà xử lý, chỉ sợ là không làm phiền đến cậu." Lúc này, một thanh âm thanh lãnh như sương bỗng nhiên vang lên từ bên ngoài vào
m thanh nghe qua cảm giác còn ở rất xa, nhưng sau khi nói xong chữ cuối thì trong sân ngoài đại sảng đã có thêm một người nữa.
Người này mặt trắng không râu, nhìn qua không rõ tuổi tác, từ dung mạo nhìn thì giống như hơn ba mươi tuổi, nhưng đôi mắt kia của ông ta lại lóe ra loại cơ trí mà những người đã trải qua chuyện đau lòng mới có, cứ như ông ta cũng phải bảy tám mươi tuổi.
"Thầy." Trương Tĩnh Hòa cúi chào.
chân nhân Đương đại núi Yên Tử Trương Tín Triết!
Trương Tín Triết mặc đạo bào màu vàng hạnh, trên đầu đội mũ miện bảy màu, ngũ quan rõ ràng, trên người có một khí thế thuộc về thần tiêu phiêu dật. Nếu như có người bình thường nhìn thấy, thì khẳng định sẽ cúi người khom lưng gọi một tiếng thần tiên sống.
Mà đây cũng là sự thật.
Mặc dù nhìn qua Trương Tín Triết không hiểu võ đạo, trên người không có pháp lực hay chân khí dao động, trông không khác gì người bình thường lắm. Nhưng Đường Tuấn liếc mắt nhìn một cái đã nhìn ra khí cơ của ông ta ẩn rất sâu, nguyên khí trời đất quanh người ông ta. Thậm chí theo chuyển động hô hấp của ông ta mà mà di chuyển có tiết tấu. Cái này rõ ràng là đã mở ra trời đất trong cơ thể, đã đạt đến cảnh giới Thần Hải. Những nhân vật như vậy đặt trong thế tục không gọi là thần tiên thì là gì.