*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả ba người đều là cao thủ võ đạo, dẫn đầu lại là một vị võ giả cảnh giới Chân Khí, đồng loạt quát một tiếng cả không gian cứ như nổi lên sấm sét, chấn động đến mức khiến hai cha con Đại Hải lung lay, sắc mặt của cô gái trẻ lại lần nữa trở nên trắng bệch thêm mấy phần.
<
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy sát khí của ba vị trưởng lão, Đường Tuấn, Trình Vân Thiên cùng Trương Tĩnh Hòa xuất hiện ở ngoài đại sảnh.
Advertisement
"Tĩnh Hòa sư điệt." Ba người nhìn thấy Trương Tĩnh Hòa mặc đạo phục cực kỳ bắt mắt, lại nhìn khuôn mặt của Trương Tĩnh Hòa trầm như nước, không khỏi thất thanh nói.
Thiên Sư Đạo nhất mạch của núi Yên Tử từ xưa lấy họ Trương làm tôn, mà bọn họ chỉ là trưởng lão họ ngoại. Mặc dù luận về vai vế so với Trương Tĩnh Hòa lớn hơn một bậc, nhưng mà đối mặt với vị Tiểu Thiên Sư thân truyền của Chưởng Giáo này bọn họ nhất thời mất đi sức lực.
Trương Tĩnh Hòa càng tức giận hơn.
Lúc trước anh ta còn khoe khoang núi Yên Tử siêu phàm như thế nào, địa vị được người ta sùng bái như thế nào, được người khác tôn kính ra làm sao. Nhưng mà lại bị Đường Tuấn bắt gặp cảnh tượng giao dịch dơ bẩn như vậy, hơn nữa còn là quan sát thực tế, Tĩnh Hòa nhất thời cảm thấy trên mặt mình xuất hiện một cơn đau rát nóng bỏng. Mặc dù sớm biết đám học trò và trưởng lão của núi Yên Tử không được sạch sẽ, nhưng mà không nghĩ bọn họ lại có thể làm đến mức khó coi như vậy.
"Tịnh Hòa sư điệt trở về khi nào vậy? Tại sao không báo với chúng tôi một tiếng, để chúng tôi chuẩn bị nghênh đón." Vị trưởng lão tông sư dẫn đầu cười nói.
"Hừ!" Sắc mặt của Trương Tịch Hòa không tốt, nói: "Các ông thật sự là rất to gan! Nhân lúc tôi và thầy không có ở đây lại dám làm ra loại hành vi đê tiện như vậy, cũng không sợ tôi báo cáo lại với chưởng giáo, đuổi các ông xuống núi sao?"
Sắc mặt của cả ba người cứng đờ, ấp úng không dám nói.
"Bệnh của con gái ông không phải là một căn bệnh nan y. Chỉ là bị người ta dùng nội lực đả thương đến kinh mạch mà thôi."Khi Trương Tĩnh Hòa dạy dỗ lại ba vị Trương trưởng lão, Đường Tuấn đi tới trước mặt hai cha con bình tĩnh nói.
"Nội lực đả thương đến kinh mạch? Đây là căn bệnh gì, tại sao tôi chưa từng nghe qua? Thành Đại Hải nhíu mày lại. Mặc dù ông ta đã có một khoảng tài sản không nhỏ, nhưng ông vẫn thuộc về tầng lớp các nhà giàu mới nổi. Nhà họ Thành cũng không tính là thế gia thật sự, đương nhiên cũng chưa từng nghe qua những từ như giới võ đạo giới và nội lực võ giả thế này.
"Thằng nhóc này không phải là tay mơ đấy chứ, mình vẫn là nên để cho các vị cao nhân của núi Yên Tử nhìn thì hơn, các vị ấy nhìn đáng tin cậy hơn cái tên này." Thành Đại Hải âm thầm nghĩ trong lòng.
"Nhóc con, cậu đang nói cái gì vậy! Cái gì mà bị nội lực đả thương chứ, cô gái trẻ này là bị tà khí xâm lấn trong cơ thể, gây tổn thương căn bản. Cậu không hiểu thì đừng nói, cũng không có ai nghĩ cậu câm đâu."Nhìn thấy việc làm ăn bị cướp mất, ba vị trưởng lão của núi Yên Tử nhất thời tức giận, vội vàng phun ra một tràng.
"Tà khí xâm lấn?" Đường Tuấn cười nhạo một tiếng nói: "Vậy xin hỏi là loại tà khí nào vậy?"
Ba vị trưởng lão nhất thời cạn kiệt vốn từ, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Thành Đại Hải và ba tấm thẻ vàng chói mắt kia, bọn họ lại mạnh mẽ nói: "Tà khí trên thế giới này nhiều không đếm xuể, chúng tôi còn phải bắt mạch, chẩn đoán thật rồi mới có thể nhận ra được đây là loại tà khí gì!"