*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ là từ trước tới nay sự kiêu hãnh trong lòng tuyệt đối không cho phép cô chủ động nói ra, lặng lẽ nhìn Đường Tuấn một chút, trong lòng Hoàng Phủ Ngọc thầm nghĩ: “Hoàng Phủ Ngọc tôi làm sao có thể thua Mộ Dung Lan được, tuyệt đối không được! Tôi là nữ vương ở thương trường, về mặt tình cảm, cũng nhất định phải là người thắng.”
<
Hoàng Phủ Ngọc là yêu nghiệt có thiên phú kinh doanh, cuối cùng vẫn là cô gái không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Trước ngày hôm nay, có lẽ cô chỉ có một lòng muốn điều hành việc kinh doanh nhà họ Hòang Phủ, không nghĩ đến chuyện tình cảm này, nhưng điều này chỉ là bởi vì không có một người đàn ông nào có thể tiến vào trong trái tim cô, kể cả Phạm Trùng đã từng là cậu chủ Trí. Nhưng hôm nay sau khi được chứng kiến Đường Tuấn, trong lòng của cô lại rung động, muốn giành được người đàn ông này.
Advertisement
Ý nghĩ này giống như cỏ dại, một khi đã xuất hiện, thì không có gì ngăn cản nổi.
Ông cụ Hoàng Phủ muốn tạo ra cơ hội cho Hoàng Phủ Ngọc, nên bảo Đường Tuấn ở lại nhà họ Hoàng Phủ mấy ngày. Nhưng Đường Tuấn khéo léo từ chối, mang theo Trình Vân Thiên và Trương Tĩnh Hòa, còn có Trình Dương sớm đã bị dọa cho đến nỗi không nói nên lời rời khỏi nhà họ Hoàng Phủ.
Hoàng Phủ Ngọc đứng ở cổng nhà họ Hoàng Phủ, nhìn mấy người Đường Tuấn đi xa, hai tay hơi nắm chặt, trên mặt lộ ra vẻ kiên định.
Ông cụ Hoàng Phủ nhìn như thế nào cũng đoán không được ý nghĩa trong lòng cô, thầm thở dài: “Tình trường không thể so sánh với thương trường, cháu gái ngoan, con đã thua rồi.”
Trở lại biệt thự do nhà họ Trình đã sắp xếp ở Hà Nội, Trình Dương rất biết điều mà chủ động rời đi, chỉ để lại ba người Đường Tuấn, Trình Vân Thiên và Trương Tĩnh Hòa ở lại phòng khách.
Chuyện ở núi Thượng Vân ngày hôm nay một khi truyền ra ngoài, cho dù là rất nhiều gia thế đại tộc ở Hà Nội, giới kinh doanh ở Việt Nam, hay là giới võ đạo cũng sẽ vì vậy mà chấn động. Anh nóng lòng muốn chia sẻ tin tức này với những người bạn không tốt kia, khoe khoang thật tốt một phen.
“Nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta sẽ lên đường đi tới núi Yên Tử.” Đường Tuấn tựa vào ghế sô pha, hai con mắt híp lại thản nhiên nói.
“Đường Tuấn, anh thật sự muốn tới núi Yên Tử sao?” Trình Vân Thiên nhìn Trương Tĩnh Hòa bên canh, lo lắng nói: “Núi Yên Tử không như nhà họ Phạm, chắc chắn có cao thủ Cảnh Giới Thần Hải sống ở đương thời, nếu anh đi chỉ sợ không có gì tốt.”
Cô có thể đoán ra được dự định của Trương Tĩnh Hòa, cho nên lên tiếng nhắc nhở. Sách cổ ở núi Yên Tử quý giá cỡ nào, dựa vào Thiên Sư Đạo có truyền thừa ngàn năm, trong đó thậm chí có công pháp đột phá cảnh giới Thần Hải, chưởng giáo chân nhân và các trưởng lão trên núi làm sao có thể tùy tiện để Đường Tuấn xem.
Trương Tĩnh Hòa im lặng không nói gì, chỉ là khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
“Tôi có lý do để cần phải đi.” Đường Tuấn nhẹ giọng nói.
Trong lòng Trình Vân Thiên khẽ lay động, nói: “Chẳng lẽ anh giống như Hàn Long Tịch ba trăm năm trước, bị đạo thể làm khó khăn?”
Đường Tuấn gật đầu, cũng không giấu diếm.
Một khi chuyện anh tu thành Hậu Thiên Đạo Thể truyền ra ngoài, e rằng có rất nhiều người cũng sẽ nghĩ đến những điều này.
Trong mắt Trình Vân Thiên không khỏi lộ ra một chút thương xót.