*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với anh hiện tại mà nói, tiền nhiều hay ít cũng chỉ là con số mà thôi. Tài chữa bệnh và võ đạo của anh mới là chỗ đứng lớn mạnh ở thiên hạ, mới là át chủ bài khiến nhà họ Phạm cúi đầu!
<
“Nhà họ Mộc bằng lòng giao bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Dương Mộc, xin tông sư bỏ qua cho nhà họ Mộc!” Mộc Mạnh Nam lên tiếng nói.
Advertisement
“Cha, dựa vào cái gì. Một câu của anh ta lại muốn nhà họ Mộc ta giao ra bốn mươi phần trăm cổ phần. Anh ta cũng đã giết người, anh ta phải bị bắt đi ngồi tù!” Mộc Tĩnh Yên la lớn, trong mắt vẫn còn e ngại đối với Đường Tuấn. Nhưng càng như vậy, cô lại càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thắng lợi của Đường Tuấn.
“Ngồi tù?” Trương Tĩnh Hòa lúc này đi đến sau lưng Đường Tuấn, chế nhạo nhìn Mộc Tĩnh yên, nói: “Chính là ngài Đường cho dù có tàn sát tất cả nhà họ Mộc mấy người ở đây, thì anh ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Mộc Tĩnh Yên cuối cùng cũng không chạm vào được cốt lõi của nhà họ Mộc, căn bản không biết được một người gần như là tông sư vô địch kinh khủng cỡ nào. Loại sức mạnh này, ngay cả quốc gia cũng chỉ có thể giữ thái độ trấn an, làm sao lại vì một người không quan trọng như Phạm Trùng mà chọc giận Đường Tuấn!
Đường Tuấn nhìn về phía Mộc Tĩnh Yên, ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn một con giun dế.
Mộc Tĩnh yên hét lên một tiếng, suýt nữa ngã nhào trên đất. Tinh thần lực của Đường Tuấn thật là đáng sợ, mặc dù chỉ hơi phóng ra một chút tinh thần lực, nhưng cũng làm cho Mộc Tĩnh Yên kích động muốn quỳ phục xuống.
Mộc Nhược Phùng đỡ lấy Mộc Tĩnh Yên, sau đó “phù phù” một tiếng rồi quỳ xuống, dùng giọng điệu vô cùng cung kính nói: “Nhà họ Mộc sai rồi! Xin tông sư Đường tha thứ!”
“Anh, anh quỳ anh ta làm cái gì!” Mộc Tĩnh Yên cố gắng kéo Mộc Nhược Phùng. Cô biết anh trai mình kiêu ngạo như thế nào, nhưng lúc này lại quỳ gối về phía Đường Tuấn ở trước mắt bao nhiêu người, lúc này cô mới có chút hối hận.
Đùng!
Mộc Nhược Phùng tát vào mặt Mộc Tĩnh Yên một cái.
Mộc Tĩnh Yên ngây người, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh trai đánh cô.
“Tĩnh Yên, câm miệng!” Mộc Nhược Phùng có chút đau lòng, nhưng lại cần phải làm như vậy. Nếu không đừng nói là Mộc Tĩnh Yên, nhà họ Mộc bất cứ khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm bị lật đổ!
“Em gái tôi nói không biết lựa lời, xúc phạm tới tông sư. Tôi là anh trai của nó, nguyện thay nó chịu phạt!” Mộc Nhược Phùng kiên định nói.
“Thật chứ? Nếu như tôi muốn anh chết thì sao?” Đường Tuấn nhìn Mộc Nhược Phùng giễu cợt nói.
Mộc Nhược Phùng ngẩng đầu, nói: “Chỉ cần cậu bỏ qua cho em gái tôi và nhà họ Mộc, tôi bằng lòng nhận lấy cái chết.”
Đường Tuấn hơi đưa tay ra, một luồng khí tức sắc bén lập tức xuất hiện, có thể so sánh với đao kiếm sắc bén nhất!
Mộc Tĩnh Yên có ngu xuẩn, lúc này cuối cùng cũng đã hiểu rõ rồi. Cô bỗng nhiên nhào tới bên người Mộc Nhược Phùng, ôm anh trai. Trong lòng sinh ra sự hối hận tột cùng, nếu có thể làm lại lần nữa, hôm đó cô nhất định sẽ không nhiều lời, chủ động khiêu khích Đường Tuấn.
“Là Mộc Tĩnh Yên tôi làm sai, một mình tôi gánh chịu. Anh đừng giết anh trai tôi.” Mộc Tĩnh Yên gần như gào thét kêu lên, bên trong âm thanh mang theo sự cầu xin vô tận.