Nhìn thấy Đường Tuấn đang từng bước một đi về hướng bọn họ, suýt nữa muốn quỳ xuống xin tha.
<
Advertisement
“Đường Tuấn, cậu đi tới phía trước thêm một bước, đừng trách tôi nổ súng!” Đúng lúc này, Phạm Trùng bỗng nhiên kêu lên.
Đám người lúc này mới nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào Phạm Trùng đã cầm một khẩu súng ngắn màu trắng bạc trong tay, họng súng đen nhánh hướng về phía Đường Tuấn.
Bước chân Đường Tuấn hơi ngừng lại, nghiêng đầu, giống như thật sự là bị hù sợ.
Phạm Trùng đi ra từ sau lưng Phạm Nam Châu, vẻ mặt đắc ý nhìn Đường Tuấn nói: “Dù võ đạo của cậu có mạnh đến đâu, chẳng lẽ có thể mạnh đến mức qua được khẩu súng này trong tay tôi. Hiện tại là xã hội pháp chế, cậu dám làm loạn, tôi có một trăm cách thức có thể giết chết cậu!”
Phạm Trùng vô cùng đắc ý.
Từ lúc còn rất nhỏ, anh ta đã mang theo khẩu súng ngắn này trong người, lại còn được các chuyên gia về kỹ thuật bắn súng hàng đầu dạy bảo, kỹ thuật bắn súng tự nhận là không thua kém chút nào so với quân đội binh sĩ. Hơn nữa anh ta từng dùng khẩu súng này bắn chết rất nhiều đối thủ, cho nên không những không sợ nổ súng, ngược lại còn cảm thấy có chút hưng phấn khó hiểu, nóng lòng muốn nhìn thấy viên đạn bắn vào bên trong cơ thể Đường Tuấn, cảnh tượng nổ tung máu bắn tung tóe.
Phạm Nam Châu không ngăn cản, giống như gia thế đại tộc như nhà họ Phạm này, giết một hai người thì có đáng gì. Ông ta có đủ tiền tài và quan hệ để đè chuyện này xuống. Chuyện đến nước này, nhà họ Phạm và Đường Tuấn hoàn toàn không thể giữ mối quan hệ tốt được!
Người nhà họ Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thân thể của người làm sao có thể chống đỡ được đạn. Còn Hậu Thiên Đạo Thể gì đó trong miệng Trương Tĩnh Hoà, bọn hòa hoàn toàn không quan tâm nhiều.
Họ lại không nhìn thấy trong mắt của Trương Tĩnh Hòa, Trình Vân Thiên và cô gái có bím tóc đuôi ngựa cùng lúc lộ ra vẻ mặt giễu cợt,
Cao thủ nội kình có lẽ còn e ngại súng ngắn, nhưng võ giả vừa vào Cảnh Giới Chân Khí, tâm trí và hơi thở hòa hợp, nguyên khí của bản thân cộng hưởng với trời đất, chỉ cần không phải khoảng cách quá gần, đạn hoàn toàn không bắn được cao thủ tông sư. Mà một khi rút ngắn khoảng cách, thậm chí trong mười bước, đối mặt với một vị tông sư võ đạo, người bình thường ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có!
Mà Đường Tuấn lại tu thành Hậu Thiên Đạo Thể, có thể nói là tông sư có thân thể mạnh nhất trong vòng ba trăm năm nay ở giới võ đạo. Nếu như súng ngắn có thể uy hiếp được Đường Tuấn, thì tông sư vô địch kia quá là vô dụng.
“Hừ! Rõ ràng là tự tìm cái chết!” Trương Tĩnh hòa cười lạnh trong lòng.
Võ đạo đột nhiên suy tàn từ ba trăm năm trước, võ giả mạnh mẽ dần dần bị người đời quên lãng, chứ đừng nói là kính sợ, mà con cháu gia thế cao cao tại thượng như Phạm Trùng lại càng chưa từng đem cái gọi là võ giả để vào trong mắt cho nên mới cho rằng một khẩu súng sẽ có thể uy hiếp được Đường Tuấn.
Phạm Trùng không hề nhận ra chút nào, súng ngắn vẫn chĩa vào Đường Tuấn, thậm chí còn rất kiêu ngạo lung lay họng súng nói: “Tông sư vô địch, võ đạo đứng đầu, ta khinh. Cậu cho là mình đang đóng phim sao, có tin một phát súng của tôi có thể hạ gục được cậu không!”
“Ha ha, anh có thể nổ súng để xem thử một chút.” Đường tuấn búng ngón tay một cái, vẻ mặt không có chút căng thẳng nào.