*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Tĩnh Hòa không hổ là đến từ núi Yên Tử cho nên hiểu rất rõ tình hình bên trong, vậy mà anh ta chỉ dựa vào hai lần ra tay đã nhận ra được. Phải biết rằng, lúc trước ngay cả cường giả nổi tiếng từ xưa - Huyền Long Tử cũng không nhận ra được bí mật thân thể của anh.
<
Advertisement
Trên mặt Trương Tĩnh Hòa lộ ra nụ cười khổ, tự nhủ: “Tôi sớm nên nghĩ tới, có thể dựa vào cảnh giới Tông Sư một quyền giết Thần Hải. Ngoại trừ giống với Hàn Long Tịch ba trăm năm trước luyện thành Hậu Thiên Đạo Thể, còn ai có thể làm được như vậy.”
“Anh quá nhiều lời.” Đường Tuấn tiến lên trước một bước, sát khí trong mắt bắn ra.
Thân thể Trương Tĩnh Hòa run lên, biết rằng Đường Tuấn đã có ý định giết anh ta.
“Đường Tuấn, nếu như anh không giết tôi, núi Yên Tử tôi sẽ nợ anh một ân tình!” Trương Tĩnh Hòa run giọng nói.
“Không đủ!” Đường Tuấn lại tiến lên trên một bước, khí tức trên cơ thể nổi lên, sát ý lạnh lẽo làm cho những vị cậu ấm cô chiêu không tu võ đạo kia cũng có thể cảm nhận được.
“Chẳng lẽ anh ta thật sự dám giết người?” Mộc Tĩnh Yên ngạc nhiên nói.
Cô gái có bím tóc đuôi ngựa cười nhạo lên tiếng, Hậu Thiên Đạo Thể có thể sáng ngang với cao thủ cảnh giới Thần Hải, địa vị vô cùng kính trọng. Ngay cả đại phái võ đạo như núi Yên Tử cũng phải cân nhắc thật kỹ, giết một Tiểu Thiên Sư thì có đáng là gì?
“Núi Yên Tử tôi có truyền thừa mấy ngàn năm, bên trong cất giữ vô số sách cổ võ đạo và bí pháp. Chỉ cần anh không giết tôi, núi Yên Tử tôi sẵn lòng để anh tới đọc!” Trương Tĩnh Hòa cắn răng nói.
Bí mật sách cổ ở núi Yên Tĩnh không truyền ra ngoài, ngay cả anh ta là Tiểu Thiên Sư cũng không thể tùy ý đọc. Chỉ có chưởng giáo chân nhân và một số ít các vị trưởng lão mới có thể tùy ý đọc. Điều kiện này đối với núi Yên Tử mà nói thật giống như là nhục nước mất chủ quyền.
Đường Tuấn dừng bước lại, trên mặt tỏ ra cảm thấy hứng thú, như đang ngẫm nghĩ.
Mặc dù anh tu thành Hậu Thiên Đạo Thể, tông sư vô địch, có thể ngang hàng với Thần Hải. Nhưng anh lại giống như Hàn Long Tịch ba trăm năm trước, bị thân thể mạnh mẽ nhốt lại, rất khó để đột phá thân thể bị ràng buộc, không có hy vọng mở ra thế giới trong cơ thể, không có cách nào thăng cấp lên Thần Hải. Núi Yên Tử có truyền thừa mấy ngàn năm, có vô số sách cổ thuật pháp, có lẽ trong đó có thể có phương pháp giúp anh đột phá những sự ràng buộc trong thân thể.
Những tới những điều này, Đường Tuấn nhẹ giọng nói: “Có thể. Chuyện chỗ này, tôi theo anh đi lên núi Yên Tử.”
Trương Tĩnh Hòa lập tức như được đại xá, áo đạo sĩ trên người đã bị ướt vì mồ hôi, chỗ sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia đắc ý.
“Núi Yên Tử tôi cũng có cao thủ Cảnh Giới Thần Hải trấn giữ. Chờ đến khi trở lại núi Yên Tử, tự có trưởng lão và thầy bọn họ ra tay đối phó. Đến lúc đó, dựa vào Đường Tuấn anh tu thành Hậu Thiên Đạo Thể, thì có thể làm gì được tôi? Một người ngoài như anh, lại muốn xem bí mật của núi Yên Tử tôi, vọng tưởng! Ba trăm năm trước Hàn Long Tịch cũng không làm được, Đường Tuấn anh chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn so với Hàn Long Tịch sao?”