*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Phủ Ngọc im lặng, đỡ ông cụ theo đám người đi ra khỏi sảnh lớn.
<
Bên ngoài biệt thự, chính là đất trống trên đỉnh núi Thượng Vân.
Advertisement
Đường Tuấn vẫn đứng chắp tay, Trương Tĩnh Hòa cầm Kiếm Pháp Ngũ Hành trong tay, giống như tiên nhân trảm yêu trừ ma trong sách.
“Xuất kiếm đi.” Đường Tuấn nhìn Trương Tĩnh Hòa, lơ đãng nói.
“Hừ! Sắp chết đến nơi còn dám kiêu ngạo, hôm nay tôi sẽ để cho anh mở mang một chút kiến thức về uy lực kiếm pháp ở núi Yên Tử!”
m thanh của Trương Tĩnh Hòa mờ mờ ảo ảo, vang lên khắp bốn phương tám hướng.
Thân hình anh ta thoáng một cái, lưu lại tàn ảnh trên không trung. Một lát sau, anh ta xuất hiện trên đỉnh đầu Đường Tuấn, kiếm Pháp Ngũ Hành lập tức chém xuống!
Mặc dù kiếm Pháp Ngũ Hành được tạo thành từ nguyên khí tinh khiết, nhưng theo một chém này của Trương Tĩnh Hòa, kiếm khí lập tức tung hoành trong sân, làm dâng lên một trận chi thế rung trời. Trương Tĩnh Hòa giống như là một kiếm khách tuyệt thế trảm yêu trừ ma.
Trương Tĩnh Hòa không hề nương tay. Một chém này của anh ta đánh xuống phía Đường Tuấn, thề là có thể chém anh thành hai khúc, tái hiện lại uy thế của tổ sư núi Yên Tử lấy kiếm chém Thần Hải ba trăm năm trước! Đáy mắt Trương Tĩnh Hòa lộ ra vẻ đắc ý, trông thấy Đường Tuấn ngay cả ý định tránh né cũng không có, không khỏi nghĩ thầm: “Đương thời ngay cả học trò kiệt xuất nhất ở chùa Bái Đính cũng không dám chống lại một kiếm này, anh thật sự xem mình là Hàn Long Tịch tái sinh hay sao?”
Ý nghĩ này của anh ta vừa mới xuất hiện, một phút sau, một cảnh tượng khiến cho anh ta nhìn thấy phải trợn mắt há mồm.
Đối mặt với một thanh kiếm bậc thầy không có gì sánh được này, vậy mà Đường Tuấn chỉ cần nâng một tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy, đã bắt được Kiếm Pháp Ngũ Hành. Dáng vẻ tùy ý kia, giống như là đang nắm lấy một cây rơm rạ!
“Làm sao có thể?” Trương Tĩnh Hòa thất thanh, con ngươi bỗng nhiên co rút lại.
Khoảng cách gần như thế, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng đường vân trên bàn tay của Đường Tuấn, hiển nhiên là có thể nhìn thấy được Kiếm Pháp Ngũ Hành thậm chí cũng không làm bị thương da thịt của Đường Tuấn!
Thanh kiếm này của anh ta đủ để tung hoành ở cảnh giới tông sư, có thể so sánh với Thần Hải, vậy mà không thể phá vỡ phòng thủ của Đường Tuấn!
Trương Tĩnh Hòa không thể tin được.
“Lại chém!” Anh ta xoay eo, rút Kiếm Pháp Ngũ Hành trong tay Đường Tuấn ra, chém về phía eo của Đường Tuấn, muốn chặt ngang anh!
“Ha ha.” Đường Tuấn cười khẽ.
Anh duỗi hai ngón tay ra, như linh dương mọc sừng nắm lấy thân Kiếm Pháp Ngũ Hành!
Kiếm Pháp Ngũ Hành lập tức không có cách nào tiến thêm.
Kiếm thế rung trời bùng nổ, nhưng lại không thể cắt đứt được da thịt anh.
“Tôi không tin.” Trương Tĩnh Hòa chợt quát một tiếng, thúc giục chân khí toàn thân, Kiếm Pháp Ngũ Hành dài ra một tấc!