*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay cả ông cụ Hoàng Phủ cũng nheo mắt. Vốn dĩ Hoàng Phủ Ngọc còn muốn nói chuyện giúp Đường Tuấn, nhưng thấy Đường Tuấn vẫn có dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược, không khỏi tức giận, thầm nghĩ: “Hừ! Trước tiên để cho anh ta chịu thiệt thòi một chút, nếu không thì anh ta thật sự sẽ cho rằng bản thân có chút bản lĩnh mà có thể ngang ngược!”
<
Trương Tĩnh Hòa chậm rãi đi ra, nhìn Đường Tuấn một chút, nói: “Không ngờ rằng có thể gặp anh ở đây.”
Advertisement
Đường Tuấn nói: “Nếu đã biết tôi, còn không rút lui đi?”
Trương Tĩnh Hòa cười nhạt một tiếng nói: “Tại sao tôi phải rút lui? Chỉ dựa vào lời đồn một quyền giết Thần Hải của anh? Ha ha, tôi không tin. Sau khi hôm nay tôi đánh bại anh, người đời sẽ biết được cái gọi là một quyền giết Thần Hải chỉ là trò cười! Mà Đường Tuấn anh, sẽ trở thành đối tượng bị giới võ đạo khinh thường!”
Từ khi tin tức Đường Tuấn một quyền giết Thần Hải truyền đi khắp giới võ đạo, Trương Tĩnh Hòa chưa bao giờ tin vào điều đó. Cho dù là có các cường giả thế hệ trước của Huyền Long Tử đứng ra chứng minh, anh ta vẫn không tin. Anh ta thấy, loại tin đồn này chẳng qua cũng chỉ là nói điêu, đám người Huyền Long Tử chỉ là kiếm cớ cho sự thất bại của mình thôi. Vậy nên sau khi biết được đối thủ hôm nay là Đường Tuấn, anh ta chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn có khát vọng muốn nhanh chóng đánh bại Đường Tuấn, chứng minh suy đoán của chính mình!
Trên mặt Phạm Trùng lộ ra nụ cười thản nhiên, tỏ đã tính trước, nắm trong tay tất cả.
Mấy người Mộc Mạnh Nam, Mộc Nhược Phùng và Mộc Tĩnh Yên cũng cười khẽ. Trước đó bọn họ còn muốn mời chú Long ra tay, nhưng sau khi từ trong miệng Phạm Trùng biết được Trương Tĩnh Hòa muốn ra tay vào tối hôm qua, bọn họ đã bỏ đi quyết định này. Dù sao thì ngay cả chú Long cũng nhận mình không bằng Trương Tĩnh Hòa.
“Ha ha. Có Trương Tĩnh Hòa ra tay, tình hình chung đã được quyết định.” Tảng đá lớn trong lòng Mộc Mạnh Nam đã buông xuống.
Ánh mắt Mộc Tĩnh Yên vô cùng đắc ý, hất cằm lên, tỏ ra khinh thường đối với Đường Tuấn.
“Anh không nên đến đây.” Đường Tuấn thở dài, dường như có chút thương tiếc.
Trương Tĩnh Hòa cười khẩy nói: “Anh quá đề cao mình rồi.”
Nói xong, anh ta bỗng nhiên giậm chân một cái, kêu lên một tiếng: “Nổi gió lên.”
Vừa dứt câu, đột nhiên trong sảnh xuất hiện gió lớn mãnh liệt, thổi đến mức áo choàng đạo sĩ của Tiểu Thiên Sư ở núi Yên Tử này bay phấp phới. Mà nhất là nhà họ Phạm và nhà họ Mộc ở gần Trương Tĩnh Hòa bị luồng gió lớn này đẩy lui ra khỏi vòng chiến, ngay cả Trình Vân Thiên cũng bị ép lùi lại, ở giữa xuất hiện một chỗ trống lớn, chỉ còn hai người Trương Tĩnh Hòa và Đường Tuấn đứng đối mặt với nhau.
Thân thể Trương Tĩnh Hòa nhảy lên, người vẫn còn ở giữa không trung, anh ta lấy ngón tay làm bút vẽ lên trên không trung.
Chờ đến anh ta đáp xuống đất cách Đường Tuần hơn mười bước, khẽ quát một tiếng, nói: “Lửa đến đây!”
Một con Hỏa Diễm Trường Long dài năm sáu mét đột nhiên xuất hiện, nhiệt độ bên trong sảnh đột nhiên tăng cao lên rất nhiều.
“Vẽ bùa vào hư không!” Trình Vân Thiên thấy thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi.