*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng nhiên trong lòng Trình Vân Thiên có chút lo lắng, không ngờ rằng nhà họ Phạm lại có thể mời được Trương Tĩnh Hòa, người này là một cường giả rất mạnh trong thế hệ trẻ của giới võ đạo. Phía sau Trương Tĩnh Hòa là đại phái có truyền thừa đạo thuật ngàn năm, Thiên Sư Đạo ở núi Yên Tử được gọi là đạo phái đứng đầu thế giới! Đây là môn phái võ đạo còn mạnh hơn gấp mấy lần nhà họ Trình ở phía Nam!
<
“Thuật pháp, bùa chú.” Đường Tuấn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại có chút hứng thú đối với đạo phái trong truyền thuyết này.
Advertisement
Sau khi người nhà họ Phạm và Mộc chúc thọ ông cụ Hoàng Phủ xong, đi thẳng tới chỗ ngồi của Đường Tuấn.
Hô hấp của tất cả mọi người trong sảnh cũng ngừng lại, nhìn chằm chằm hai bên không chớp mắt.
Bọn họ biết rằng trò hay đã bắt đầu.
“Cậu chính là Đường Tuấn, không biết là Phạm Vương nhà tôi đã đắc tội với cậu như thế nào, mà cậu lại phế hai tay hai chân của nó?” Phạm Nam Châu tiến lên trước một bước, âm thanh lạnh lùng nói.
Đường Tuấn cầm ly sứ tinh xảo trên tay, cũng không thèm ngẩng đầu nói: “Phạm Vương muốn đánh nhau với tôi, còn mở miệng sỉ nhục tôi, tôi phế hai tay hai chân của anh ta đã là nhẹ rồi.”
“Chẳng lẽ cậu lại muốn giết nó sao?” m thanh của Phạm Nam Châu lạnh dần.
Đường Tuấn nhập một ngụm trà, lúc này mới ngẩng đầu, nói: “Trước tiên là nhà họ Phạm ông phái người tới muốn ra tay cướp đoạt, muốn cướp đi phương thuốc của tôi. Sau đó lại cho người tới mưu hại tôi. Giết anh ta làm sao mà đủ.”
Ngang ngược! Kiêu ngạo!
Phạm Nam Châu tức giận đến nỗi vẻ mặt run run, từ trước đến nay chỉ có nhà họ Phạm ngang ngược với người khác, từ lúc nào lại bị người khác bắt nạt như thế này.
Đường Tuấn không quan tâm Phạm Nam Châu, nhìn về phía Mộc Mạnh Nam, nói: “Đây chính là cách nhà họ Mộc ông nhắn nhủ giúp tôi sao? Tôi rất thất vọng.”
Vẻ mặt Mộc Mạnh Nam lạnh dần, nói: “Đường Tuấn, hiện nay là xã hội pháp chế. Nhà họ Mộc tôi cũng không có đắc tội với cậu, không cần phải nhắn nhủ cho cậu. Cậu có hơi đề cao bản thân mình quá, nhà họ Mộc tôi cũng không phải là không có tông sư bảo vệ!”
Mộc Tĩnh Yên đứng sau lưng Mộc Mạnh Nam, dáng vẻ vênh váo tự đắc mà nhìn Đường Tuấn, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường nói: “Còn nhắn nhủ. Anh cho rằng mình là cha của vua sao, hay là tổng thống nước Mỹ. Hôm nay anh có thể đi ra khỏi nơi này hay không cũng khó mà nói được.”
“Ồ, Thật sao?” Đường Tuấn tùy ý mà nói.
Phạm Trùng cười khẩy nói: “Cậu cho rằng chỉ có mình cậu là cao thủ tông sư sao?”
Anh ta nhìn về phía Trương Tĩnh Hòa có chút khom người nói: “Mời Tiểu Thiên Sư ra tay!”
“Tiểu Thiên Sư! Anh ta là Tiểu Thiên Sư Trương Tĩnh Hòa ở núi Yến Tử!”