*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến cả bản thân Phạm Trọng cũng vô cùng tự hào về kế hoạch của mình.
<
Advertisement
Phạm Nam Châu nhìn con trai của mình, từ từ thở dài, nói: “Nếu con dám làm như vậy, chắc là đã có biện pháp xử lý tốt. Nếu lần này không thể khiến cho Đường Tuấn chết đi, thì nhà họ Phạm chúng ta sẽ vĩnh viễn không có một ngày yên bình.”
Phạm Trùng cười nhạt, nói: "Ba có từng nghe qua Trương Tĩnh Hoà chưa?”
Phạm Nam Châu tự hỏi một lát, nói: "Người con nói chính là Tiểu Thiên Sư ở núi Yên Thế kia à."
Hiện giờ thân là người chủ trì của nhà họ Phạm, đương nhiên Phạm Nam Châu cũng có chút hiểu biết đối với một số nhân vật trong giới võ đạo giới. Phạm Trùng gật đầu nói: “Không sai. Không ngại nói cho cha biết, mấy năm nay con lâu lâu cũng hay qua đạo quán núi Yên Tử, vì vậy có quen biết với người Tiểu Thiên Sư. Mấy năm gần đây, hai người bọn con cũng coi như có chút giao tình. Con đã bảo người thông báo cho Trương Tĩnh Hoà, không mấy ngày anh ta sẽ đến Hà Nội. Đến lúc đó thằng Đường Tuấn, còn không phải vung tay là có thể giết chết sao!”
"Trương Tĩnh Hoà của núi Yên Tử.”
Phạm Nam Châu hít sâu một hơi, ông ta cũng không rõ từ khi nào con trai mình lại kết giao với người thiên tài võ đạo như thế. Vừa nghĩ chiến tích bất bại của Tiểu Chân Nhân vừa mới xuất đạo và đạo quan ở núi Yên Tử kia, trong lòng Phạm Nam Châu cảm thấy có chút lắng đọng.
"Nhưng lỡ như Trương Tĩnh Hoà không phải đối thủ của cậu ta? Mặc dù Trương Tĩnh Hoà mạnh, nhưng cũng còn chưa tới nỗi vô địch!” Phạm Nam Châu nghĩ xa hơn, nói ra suy nghĩ của mình.
Phạm Trùng nhìn thoáng qua cha mình, nói: "Cha à, nếu như Trương Tĩnh Hoà thua, chẳng lẽ nhà họ Phạm mình lại không còn người khác sao? Chú hai, chắc là mấy ngày này cũng đã về tới Hà Nội rồi nhỉ?”
Phạm Nam Châu ngơ ngẩn, nói: "Chuyện này ông nội của con đã nói cho con biết rồi sao?” Phạm Trùng gật đầu, nói: “Quỷ đao Phạm Nam Thiên, tông sư đứng đầu, là sự tồn tại của vô địch. Không nghĩ tới ở nhà họ Phạm chúng ta có loại người như này tồn tại. Nước cờ ông nội bố trí hơn hai mươi năm, lúc này cũng nên thu cờ rồi. Giết Đường Tuấn, nhà họ Phạm có chỗ dựa là chú hai và núi Yên Tử, đến lúc đó trong các thế gia khác còn có ai là đối thủ của chúng ta nữa. Cho dù là mấy thế gia lớn nhà họ Trình ở phía Nam, nhà họ Tôn ở phía Đông Bắc và nhà họ Võ ở phía Tây Bắc có võ đạo đỉnh cao cũng không dám xem thường!”
Phạm Nam Châu trầm mặc, ông ta cũng bị mưu kế của con trai mình thuyết phục. Đồng thời cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Ông ta có thể giữ vững cơ nghiệp của nhà họ Phạm, mà con trai ông ta lại có thể khiến cho nhà họ Phạm tỏa sáng, sánh ngang với những thế gia võ đạo đứng đầu. Chỉ trong mấy ngày nữa, tên tuổi của nhà họ Phạm ở giới võ đạo sẽ là vang danh, mà tất cả những điều này đều do chính con trai mình ban tặng.
“Ha ha. Cái gì mà tông sư trẻ tuổi, cái gì mà vô địch, gì mà Tiểu Thiên Sư của núi Yên Tử, còn không phải sẽ trở thành quân cờ trong tay Phạm Trùng con sao.” Phạm Trùng gõ gõ ngón tay, trong lòng khinh thường thầm nghĩ.
Tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Yên Hoà, Hoàng Phủ Ngọc ngồi ở ghế dựa lớn vị trí trung tâm, vùi đầu nhìn một phần tư liệu. Cô mặc một bộ quần áo màu đen công sở, mái tóc dài được buộc trên đỉnh đầu, tỏa ra một bộ dạng nghiêm túc chuyên nghiệp. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, lông mày bỗng nhiên nhíu lại, mỗi động tác đều đủ để khiến cho lòng người rung động. Đây có thể nói là một người phụ nữ mang vẻ đẹp hại nước, đặt ở cổ đại, khiến cho bất kỳ anh hùng đế vương nào cũng phải khom lưng!