*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác sĩ Trương là chuyên gia hàng đầu về xương tại Hà Nội, không biết đã khám bệnh qua bao nhiêu người chức cao vọng trọng, bên trong giới y học, cũng coi là đứng đầu. Lời nói của anh ta, đương nhiên vô cùng đáng tin.
<
Một người khác tương đối lớn tuổi hơn chính là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, ngũ quan giống nhau với người trẻ tuổi này mất phần, hai đầu lông mày ẩn chứa sự uy nghiêm sâu sắc, trầm giọng nói: “Vương à, cháu yên tâm đi. Nhà họ Phạm sẽ thay cháu báo thù.”
Advertisement
Nếu có mấy người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu nhìn thấy hai người, nhất định có thể nhận ra bọn họ.
Người trẻ tuổi rõ được người gọi là Phạm Trùng, con trai trưởng của nhà họ Phạm, mà người đàn ông trung niên nhân kia là chưởng quản của tập đoàn Thiên Tinh của nhà họ Phạm, Phạm Nam Châu, cha của Phạm Trùng!
Phạm Vương giống như không nghe thấy câu trả lời của hai người, trong đầu có âm thanh không ngừng vang lên: "Đúng là đồ bỏ đi.”
Anh ta cũng không phải là dòng chính của nhà họ Phạm, sinh ra chắc chắn anh ra không cách nào leo lên vị trí cao kia của nhà họ Phạm. Vốn cho là mình và những thế gia công tử giống nhau, luôn phải sống suy sụp một đời. Có thể do một lần tình cờ, anh ta bước vào giới võ đạo, lại bái được một người võ sư nội kình giỏi nhất ở chùa Tây Nam Bái Đính làm thầy. Đi theo ông ta võ đạo của anh ta ngày càng mạnh, vị trí của anh ta trong nhà họ Phạm cũng càng ngày càng cao, chỉ kém hơn Phạm Trùng!
Vốn tưởng rằng chỉ cần võ đạo của mình tiếp tục mạnh mẽ tiến bộ lên, nói không chừng có thể thay thế Phạm Trùng!
Nhưng hôm nay, tất cả tưởng tượng của anh ta đều tan vỡ!
Hai tay hai chân bị phế, không có võ đạo, anh ta chẳng là cái thá gì!
“Tốt nhất anh nên nghỉ ngơi đi.” Trên mặt Phạm Trùng nhìn không ra bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng, giống như người nằm ở trên giường không phải người thân của anh ta vậy, mà chỉ là một người có quan hệ không quan trọng lắm.
Phạm Trùng và Phạm Nam Châu đi ra khỏi phòng bệnh, vừa đóng cửa phòng, bên trong lập tức truyền ra tiếng hét bất lực của Phạm Vương, âm thanh bên trong tràn đầy sự không cam lòng và tức giận, làm người run sợ.
“Có phải trước đó con đã biết Đường Tuấn là cao thủ tông sư phải không?” Phạm Nam Châu nhìn chằm chằm con trai của mình, đột nhiên hỏi.
Phạm Trùng gật gật đầu, không phủ nhận.
Phạm Nam Chây trong mắt thoáng hiện ra tức giận, nói: “Vậy con vì sao còn bảo tập đoàn Thiên Tinh đi thu mua hai loại thuốc mới của tên đó? Tông sư không thể nhục, chẳng lẽ con không biết sao?”
Phạm Trùng cười nhạt một tiếng, nói: “Chỉ là một cao thủ tông sư mà thôi. Cha, sao cha phải tức giận như vậy?”
Phạm Nam Châu khẽ giật mình, hô hấp có hơi nặng nề, nói: "Con có biết cao thủ tông sư Đạo Nhất thể hiện cho cái gì không? Nhà họ Phạm chúng ta mặc dù không sợ, nhưng hoàn toàn không cần thiết phải đi trêu chọc cậu ta.”
Con mắt của Phạm Trùng híp lại, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh, nói: “Ha ha. Ai bảo anh ta và Hoàng Phủ Ngọc kia có hôn ước chứ? Hoàng Phủ Ngọc chỉ có thể là người phụ nữ của Phạm Trùng con thôi, những người khác cũng đừng nghĩ động chạm vào.”