“Ồ, chuyện gì mà có thể khiến cậu chủ Trình của chúng ta nổi giận lớn như vậy?” Một người thanh niên trẻ tuổi với vẻ mặt nham hiểm ha ha cười nói. Người này họ Ngô, cha anh ta là chủ tịch của một công ty thương mại.
<
Trình Dương nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly và nói: “Hừ! Còn chẳng phải là vì vị chị họ Trình Vân Thiên kia của tôi sao!”
Advertisement
“Lúc trước cậu chủ Trình khen chị họ kia của mình như bảo vật hiếm có, bây giờ đã đến rồi, hẳn phải là chuyện tốt, sao lại thành không vui rồi.” Có người hỏi.
Ánh mắt Trình Dương u ám, kể lại một lần những chuyện đã xảy ra trước đó. Sau khi nói xong lại tức giận uống một ngụm rượu lớn, sắc mặt hơi đỏ lên, nói: “Mẹ nó, con tiện nhân kia vậy mà lại giúp cho người ngoài. Đừng để ông đây tìm được cơ hội, nhất định sẽ cho tên trai bao họ Đường kia ăn đủ!”
“Hê hê. Nếu bọn họ đã dám đến tham gia tiệc rượu, cậu chủ Trình còn sợ không có cơ hội sao.” Cậu chủ Ngô cười nhạt nói.
“Ồ? Lẽ nào cậu chủ Ngô đây có cách gì hay sao? Nếu cậu có thể giúp tôi trừng trị tên nhãi thối kia một trận, tôi có thể tặng cậu một chiếc xe thể thao!” Trình Dương nói.
Cậu chủ Ngô nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Chúng ta có thể mượn dao giết người. Chẳng phải Phạm Vương đặc biệt có hứng thú với các người đẹp cực phẩm sao. Hây, đợi lát nữa chúng ta làm anh ta chú ý tới chị cậu, đến lúc đó tên họ Đường kia nhất định sẽ không biết tự lượng sức mình mà nhảy ra, tên Phạm Vương kia cũng không phải người bình thường, nghe nói đã tu luyện được nội lực võ công gì đó, mười mấy người bình thường cũng không phải là đối thủ của anh ta. Tên họ Đường kia gặp phải anh ta chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Ít nhất cũng phải gãy tay gãy chân.”
“Này, việc này có được không?” Trình Dương hơi do dự, dù sao Trình Vân Thiên cũng từng có tiền lệ phế đi nòi giống của người ta! Anh ta thực sự sợ sẽ chọc giận người chị họ này.
“Hừ! Có gì mà không được chứ!” Cậu chủ Ngô hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ lập tức giúp cậu thu xếp ổn thỏa. Đến lúc đó cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không truy cứu lên chúng ta.”
Lúc này Trình Dương mới gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia sảng khoái.
Đường Tuấn và Trình Vân Thiên cũng không có người quen ở Hà Nội, vì vậy hai người đứng trong một góc cạnh cửa sổ, vừa uống rượu vừa tán gẫu.
Chỉ có điều một trong hai người là mỹ nhân tuyệt thế, còn người kia mặc quần áo bình thường, trông giống như sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp. Sự kết hợp kỳ lạ này nghiễm nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Bên cạnh có rất nhiều các cậu chủ tự cảm thấy hài lòng với chính mình và các tinh anh giới kinh doanh đang rục rịch ngọ nguậy, muốn tìm cơ hội để tiến lên bắt chuyện với Trình Vân Thiên.
Đúng vào lúc này, ở cửa đại sảnh bỗng truyền đến một trận náo động.
“Cậu chủ cả và cô chủ nhà họ Mộc đến rồi.” Một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Một lúc sau, trước ánh mắt mong đợi của mọi người trong sảnh, một nam một nữ cùng nhau bước vào. Người nam thì anh tuấn tiêu sái, người nữ nhan sắc thoát tục, xét về khuôn mặt đều là hạng nhất. Mà phong thái trên người họ lại càng ấn tượng hơn, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo thái độ khinh thường hết thảy mọi thứ, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình danh gia hào môn thật sự.
“Là bọn họ.” Đường Tuấn nhìn thấy hai người, trong chốc lát đã nhận ra.
Một nam một nữ này lại chính là hai anh em nhà họ Mộc mà ngày đó khi Đường Tuấn và Mộ Dung Lan đi tế bái Hoa Đình Phong đã gặp phải, Mộc Nhược Phùng và Mộc Tĩnh Yên. Khi đó anh còn chữa trị cơn đau tim đột ngột cho ông cụ Mộc Sơn, chỉ là sau này không còn gặp lại nữa.
“Anh biết bọn họ à?” Trình Vân Thiên hỏi.
Đường Tuấn khẽ gật đầu.
“Cậu chủ nhà họ Mộc, cô chủ nhà họ Mộc.”