Chiến Thần Thánh Y

Chương 712




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn gật đầu, anh suy tính một chút, chợt hỏi: “Thầy, người đã từng nghe qua Hàn Cung chưa?”  

Advertisement

“Hàn Cung?” Trình Tuấn Vũ khẽ giật mình, suy nghĩ một lát, tiếp theo trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói: “Con biết được cái tên này từ nơi nào?”  

Đường Tuấn nói sơ lược một lần chuyện của Thẩm Ngọc Nhu.  

Trình Tuấn Vũ sau khi nghe xong, thở ra một hơi nói: “Việt Nam từ xưa đã có võ đạo truyền thừa. Mấy trăm năm trước sau khi võ đạo tàn lụi, gia thế võ đạo và các môn phái đã lui ra khỏi ánh mắt công chúng. Mà Hàn Cung chính là một trong những môn phái võ đạo mạnh nhất ở mấy trăm năm trước, thống trị phương Bắc, có thể coi là môn phái lớn mạnh nhất ở phương Bắc! Nghe nói thời điểm hưng thịnh nhất năm đó, Hàn Cung có năm vị cao thủ Thần Hải trấn giữ! Hơn nữa cách tu luyện của bọn họ vô cùng kỳ lạ, nhất định phải có sức khỏe đặc biệt mới có thể tu luyện, thầy vẫn luôn cho rằng họ đã sớm biến mất trong lịch sử, không nghĩ rằng thế mà vẫn còn có truyền thừa trên đời.”  

Ông nhìn Đường Tuấn, giọng điệu nghiêm trọng trước nay chưa từng có, nói: “Mẹ của người bạn con chắc là nhân vật quan trọng ở Hàn Cung, có lẽ sẽ không thể làm gì được bạn của con. Mặc dù thầy không biết dựa vào tông sư nào mà con có thể giết được Thần Hải, nhưng thầy khuyên con trước khi bước vào cảnh giới Thần Hải đừng đi tới Hàn Cung. Truyền thừa của Hàn Cung vẫn còn đến bây giờ, vẫn không cắt đứt, có thể thấy được chút ít tình hình bên trong rất thâm hậu. Ở bên trong rất nhiều bí mật của võ đạo, đều ghi lại Hàn Cung có khả năng tàn sát kinh khủng!”  

Nói ra hai chữ này, không khí dường như cũng ngột ngạt đi mấy phần.  

Đường Tuấn thở ra một hơi, nói: “Con biết rồi. Trước khi bước chưa vào Thần Hải, con sẽ không đi tới Hàn Cung.”  

Trình Tuấn Vũ lúc này mới nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói: “Về chuyện nhà họ Phạm ở Hà nội mà con nói. Hừ, chẳng qua chỉ là một gia tộc tầm thường mà thôi, có lẽ ở trong mắt bình thường cũng được như không tệ, nhưng ở trong gia thế có truyền thừa võ đạo mấy trăm năm, căn bản không được coi là cái gì. Dựa vào bản lĩnh hiện tại của con, có thể giẫm đạp lên. Có điều nhà họ Phạm không phải tất cả đều là kẻ ngu dốt, nếu như biết chuyện của con ở dân tộc Mèo, chỉ sợ cũng không dám sinh ra ý nghĩ đối đầu với con! Trong tay bọn họ có của cải quyền thế tầm thường, nhưng con lại có thể nắm trong tay sống chết của bọn họ. Cảnh giới Thần Hải uy nghiêm không thể bị khiêu khích! Chỉ cần con không làm quá mức, những người bên trên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.”  

Lời nói này, Trình Tuấn Vũ nói với giọng điệu gay gắt, trong sân dường như đều vang lên âm thanh hào hùng.  

Đường Tuấn không nghĩ rằng, người thầy luôn xử sự ôn hòa của mình lại có thể có một mặt dữ dằn như vậy, gật đầu cười.  

Sau đó Trình Tuấn Vũ không nói những chuyện khác nữa, ngoại trừ môn phái võ đạo và gia thế đỉnh cao như Hàn Cung, căn bản cũng không có gì xứng đáng để ông già đã trải qua nhiều tang thương này phải mở miệng. Nếu không phải lần này nhà họ Phạm chọc tới Đường Tuấn, ông già ngay cả nhắc đến cũng không muốn nhắc.  

Ba ngày sau, trong sân bay Hà Nội, hai người một nam một nữ bước ra từ trong lối đi của khách vip.  

Cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đi một đôi giày Vans màu trắng, quần jean bó sát người bày ra cặp chân thon dài thẳng tắp của cô vô cùng tinh tế. Trên người mặc một chiếc áo len màu hồng, làm vẻ đáng yêu tăng thêm mấy phần. Vẻ ngoài xinh đẹp tươi tắn càng thu hút vô số ánh mắt của đàn ông. Mà người đàn ông ở bên cạnh thì kém hơn rất nhiều, vẻ ngoài bình thường, thuộc loại nếu ném vào biển người kia cũng không thể phân biệt được.