*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Ngụy Tiện lạnh lùng đe dọa nhìn Đường Tuấn, lạnh giọng nói: “Ngài Đường, ý của cậu là gì? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn trở thành đối thủ của nhà họ Phạm và nhà họ Hoàng Phủ sao?”
<
Đường Tuấn đem hợp đồng trong tay tiện tay ném vào thùng rác, nói: “Không phải tôi muốn đối đầu với các người, mà là các người muốn gây khó dễ cho tôi.”
Advertisement
“Ngài Đường.” Sắc mặt Ngụy Tiện u ám như nước.
Đường Tuấn ngăn cản Ngụy Tiện nói tiếp, nói: “Quay về nói với cậu chủ Phạm của các người, muốn lấy lòng Hoàng Phủ Ngọc thì cứ việc đi lấy lòng, nhưng muốn đạp lên trên mặt người nhà họ Đường, thì đừng trách tôi không nể tình.”
“Khẩu khí rất lớn!” Ngụy Tiện còn chưa lên tiếng, đám người chế dược Thiên Tinh ở bên cạnh ông ta đã tức giận lên tiếng.
“Nhìn bản lĩnh của ngài Đường, chắc là có võ công trong người, tu luyện ra sức mạnh bên trong. Thế nhưng mời ngài Đường nhớ kỹ, pháp luật xã hội hiện tại, hơn nữa nhà họ Phạm là nhà quyền quý lớn ở Hà Nội, không hề thiếu võ giả có sức mạnh bên trong bảo vệ và phụng dưỡng. Những loại người như cậu, nhà họ Phạm ít nhất cũng có một hai chục người.”
Đường Tuấn nhìn người kia một chút, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, không ngờ rằng trong nhóm người này lại còn có người biết đến giới võ đạo và sức mạnh bên trong của võ giả. Nhưng cũng chỉ là hiểu biết nhiều hơn chút mà thôi, Đường Tuấn cũng không phải là võ giả có sức mạnh bên trong bình thường, anh là cao thủ tông sư có thể chém giết cảnh giới Thần Hải siêu mạnh, ở giới võ đạo Việt Nam cũng được cho là có trình độ hàng đầu!
Nhà họ Phạm có thể thu nhận các võ giả có sức mạnh bên trong làm vệ sĩ cao cấp, thậm chí là tông sư cung phụng, nhưng chắc chắn không có cách nào có thể mời đến được một võ giả cảnh giới Thần Hải! Võ giả có cảnh giới kia, xuôi ngược tùy tâm, một lòng nghiên cứu võ đạo, sao có thể chịu bị người ta đem ra sử dụng!
Nhìn thấy Đường Tuấn im lặng, Ngụy Tiện cười nhạt một tiếng, nói: “Ngài Đường, chỉ cần cậu ký vào bản hợp đồng này. Chuyện lúc nãy, tôi có thể giải quyết như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thế nào?”
Đáp lại Ngụy Tiện là một chữ lạnh lẽo: “Cút!”
“Trước khi tôi còn chưa mất hết kiên nhẫn, cút cho tôi! Về phần nhà họ Phạm, chờ đến khi tôi tới Hà Nội, thì sẽ tới tận cửa để gặp!” Đường Tuấn nói.
Sắc mặt Ngụy Tiện tái nhợt, cuối cùng hơi vung tay, sai người đỡ Triệu Trường Thông đang ngã trên mặt đất dậy. Sau đó nói với Đường Tuấn: “Ngài Đường, chuyện hôm nay, tôi sẽ báo cáo với nhà họ Phạm, hi vọng cậu tự mình giải quyết cho tốt!”
Nói xong, Ngụy Tiện mang theo đám người chế dược Thiên Tinh quay người rời đi.
“Đường Tuấn, làm như vậy không sao chứ? Dù sao bọn họ cũng là nhà họ Phạm và nhà họ Hoàng Phủ.” Chờ cho đến khi người của chế dược Thiên Tinh rời đi, Ninh Đình Trung mới do dự hỏi. Anh ta vốn cho rằng Đường Tuấn sẽ từ chối khéo léo, nào nghĩ rằng sẽ dùng cách thức hung dữ như vậy, gần như là phương pháp trở mặt!
Đường tuấn lắc đầu, nói: “Không sao.”
Dương Lộc tìm ra một bản văn kiện từ một đống tư liệu trên bàn, lên tiếng nói: “Cậu chủ Phạm trong miệng của bọn họ là Phạm Trùng, là con trai độc nhất của tổng giám đốc Phạm Châu Nam tập đoàn Thiên Tinh. Người này hai mươi ba đã bắt đầu tiếp nhận chuyện làm ăn của gia tộc, mặc dù kém hơn so với Hoàng Phủ Ngọc, nhưng được giới thương nghiệp Hà Nội lựa chọn là cậu chủ Trí. Cũng thấy được thủ đoạn và trí tuệ của anh ta người bình thường chắc chắn không thể so sánh được.”