*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngài Đường, bây giờ cậu vẫn không đồng ý sao?” Ngụy Tiện tính sẵn trong lòng, dáng vẻ như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
<
Ninh Đình Trung và Dương Lộc nhìn về phía Đường Tuấn, trong mắt có sự căng thẳng và lo lắng.
Advertisement
“Chuyện này, nhà họ Hoàng Phủ biết không?” Đường Tuấn dường như không hề bị lay động, nhàn nhạt hỏi.
Ngụy Tiện lắc đầu, nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ. Có điều tới sinh nhật của ông cụ nhà họ Hoàng Phủ ngày đó cậu chủ Phạm của chúng tôi sẽ đến tận nhà tự mình cầu hôn nhà họ Hoàng Phủ, chuyện này xã hội thượng lưu ở Hà Nội đã truyền ra. Đến lúc đó nhà họ Phạm và nhà họ Hoàng Phủ sẽ thành người một nhà.”
“Cậu chủ Phạm tuổi trẻ tài cao, xét về gia thế, kỹ năng hay năng lực, cũng coi như là đã đứng đầu ở Hà Nội. Cũng chỉ có cậu ấy mới có thể xứng với nữ tổng giám đốc nhà họ Hoàng Phủ kia.” Triệu Trường Thông cười nói: “Có vài người không biết tự lượng sức mình, chỉ sợ là dù có phấn đấu tài sản cả đời thì cũng không đuổi kịp một phần nghìn tài sản của nhà họ Phạm.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt anh ta khiêu khích nhìn về phía Đường Tuấn, hàm ý trong đó không thể rõ ràng hơn được nữa.
“Nhà họ Hoàng Phủ và nhà họ Phạm có khí thế thật sự rất lớn.” Đường Tuấn giận quá thành cười.
“Ngài Đường, cậu xem khi nào thì chúng ta có thể ký hợp đồng?” Ngụy Tiện cười hỏi.
Ông ta thấy, Đường Tuấn nên cúi đầu.
Nói xong, Triệu Trường Thông chuẩn bị lấy hợp đồng ra từ trong túi văn kiện, vừa nói: “Đã không thể làm gì từ sớm, không có bản lĩnh còn giả vờ ra vẻ kiêu ngạo, thật sự buồn cười.”
Anh ta lấy hợp đồng ra, đi đến bên cạnh Đường Tuấn, ném lên trên bàn một cây bút ký tên, khinh thường nói: “Ký đi. Đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi.”
“Chỉ dựa vào anh, cũng dám sỉ nhục tôi!” Đường Tuấn liếc nhìn Triệu Trường Thông, thản nhiên nói.
Bộp! Bộp!
Vừa mới dứt lời, Đường Tuấn cầm lấy bản hợp đồng kia, tát thẳng lên trên mặt của Triệu Trường Thông.
Tuy rằng không phải lòng bàn tay của Đường Tuấn, nhưng sức mạnh của anh bây giờ lớn tới cỡ nào, tờ giấy mỏng đánh vào mặt Triệu Trường Thông, giống như tấm thép, đánh cho Triệu Trường Thông váng đầu hoa mắt. Lảo đảo một cái, Triệu Trường Thông ngã trên mặt đất, răng rơi đầy trên đất, miệng đầy máu tươi!
Lập tức toàn bộ mọi người hoàn toàn yên tĩnh!
“Khốn kiếp, cậu dám đánh tôi!” Triệu Trường Thông sững sờ, ánh mắt căm hận nhìn về phía Đường Tuấn, âm thanh mơ hồi tức giận nói.
Đường Tuấn đứng dậy, nhẹ nhàng một cước đá vào bụng Triệu Trường Thông, đá anh ta ra xa bảy tám mét. Sau đó Triệu Trường Thông đau đến nổi ngất đi. Một cước này của Đường Tuấn đã thu lại phần lớn sức lực, nếu không thì đã đá cho Triệu Trường Thông thành thịt muối!