*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong hai tháng nay, tập đoàn Thiên Thanh bất ngờ trở thành tin tức lớn nhất thành phố Vinh.
<
Đầu tiên là số vốn đầu tư cao tới hai nghìn tỷ, tiếp theo là đoạt lại quyền sở hữu hai loại thuốc mới từ trong tay một công ty lâu đời của tập đoàn Nam Nhật ở thành phố Vinh, bởi vì chuyện này mà tập đoàn Nam Nhật suýt chút nữa thì sụp đổ.
Advertisement
Lượng tiêu thụ của thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ càng liên tiếp đạt kỷ lục cao, thậm chí có tin tức truyền ra ngoài, tập đoàn Thiên Thanh đã hợp tác thân thiết cùng với tổ chức nội bộ của nhà họ Mộ Dung ở phương Bắc và một chuỗi thương hiệu làm đẹp nào đó! Điều này càng khiến cho tập đoàn Thiên Thanh mang tới một sắc thái bí ẩn, vô số công ty tranh giành nhau vỡ cả đầu vì muốn có được quyền làm đại lý.
Trong lúc mơ hồ, chuyện này làm cho công ty chỉ mới thành lập chưa đến hai tháng đang có xu hướng nhảy vọt lên trở thành công ty bậc nhất thành phố Vinh.
“Bé Vân, em có nghe chưa, ngài chủ tịch trẻ tuổi bí ẩn kia của công ty chúng ta đã trở về.” Một cô gái ở quầy lễ tâm của tập đoàn Thiên Thanh nói với bạn của mình một cách bí ẩn.
“Thật hay giả vậy?” Bé Vân kinh ngạc nói, đôi mắt đẹp toát ra vẻ kỳ lạ.
Hai người trông có vẻ đã 25, 26 tuổi, tuổi trẻ xinh đẹp, trên người mặc một bộ váy công sở càng làm tăng thêm mấy phần xinh đẹp lạnh lùng.
“Đương nhiên là thật. Buổi sáng tổng giám đốc Ninh đi ra ngoài, chính là vì muốn đón ngài ấy.”
“Wow.” Bé Vân kinh ngạc thốt lên một tiếng, thấp giọng nói: “Em nghe nói chủ tịch của chúng ta hình như còn chưa tới ba mươi tuổi, nhưng xuất thân cũng đã có thể so sánh được với Lý Quang Huy và Diệp Quang Nhất. Không biết là có đẹp trai không nữa?”
Nhìn thấy dáng vẻ mê trai kia của bé Vân, bạn của cô cười nói: “Chị khuyên em đừng nên nghĩ đến chuyện đó, ở toàn bộ thành phố Vinh không biết có bao nhiêu cô gái đứng xếp hàng muốn quen biết với chủ tịch, nghe nói ngay cả tổng giám đốc của chúng ta cũng thích chủ tịch. Cho dù tới lượt cũng không đến e đâu.”
Đúng lúc này, thang máy “Tinh” một tiếng dừng lại ở tầng một, hai nhân viên lễ tân lập tức im lặng.
“Tổng giám đốc.” Sau khi nhìn thấy người từ trong thang máy đi ra, hai nhân viên lễ tân cung kính nói.
Người đi tới chính là Dương Lộc. Dưới chân cô mang một đôi giày cao gót, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, bộ đồ công sở bó sát người hiện ra đường cong hoàn mỹ duyên dáng của cô, lộ ra một đoạn chân nhỏ trắng như tuyết. Sau lưng cô, là tất cả các vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Thanh, một nhóm người đi đến cửa chính chờ đợi.
Hai nhân viên lễ tân nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt của nhau. Từ khi các cô vào công ty cũng chưa từng thấy qua đội hình cao cấp như vậy, chẳng lẽ chuyện ngài chủ tịch kia quay trở lại là sự thật.
Kho hai người đang còn suy đoán ở bên trong, một phút sau, một đoàn xe ngang nhiên đứng trước cửa chính của tập đoàn Thiên Thanh.
Từ bên trên của chiếc xe Lincoln ở giữa có hai người đi xuống, sau đó hai nhân viên lễ tân thấy được một cảnh tượng mà suốt đời khó quên được. Với tổng giám đốc Dương Lộc dẫn đầu, tất cả các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Thanh đều khom lưng xuống, đồng thanh nói: “Chủ tịch!”