*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cuối cùng là ai dám ra tay với dân tộc người Mèo của tôi chứ?” Trương Huy nắm đấm siết chặt, trên mặt là vẻ phẫn nộ tột cùng. Ông ta cũng là người của dân tộc người Mèo, mật tàng của dân tộc người Mèo bị kẻ nào đó dùng phương pháp này cướp sạch khiến ông ta cũng cảm thấy vô cùng khuất nhục.
<
Advertisement
Trong lòng Đường Tuấn thầm than một tiếng, thu hồi lại tinh thần lực, nói: “Trước hết hãy chôn hai bộ hài cốt này đã.”
Giọng điệu của anh lạnh lùng, nói: “Còn nữa, chuyện này tôi không hy vọng nghe được từ miệng của người thứ ba.”
Hai vợ chồng Hoa Anh mất tích đã nhiều năm, trong tiềm thức Hoa Tiểu Nam sớm đã cho rằng cha mẹ mình đã chết, Đường Tuấn thực sự không đành lòng khiến cho cô lại phải trải qua loại đau khổ này một lần nữa.
Người của Trương Huy run lên, vội vàng đồng ý.
Trương Huy chôn hai vợ chồng Hoa Anh ở một khu đất trống trên núi Cổ và không lập mộ! Từ nơi này nhìn về nơi xa, vừa vặn đối diện với đại điện của tổ địa, có thể hoàn toàn thu hết tổ địa của dân tộc người Mèo vào trong tầm mắt. Chờ đến khi chôn thi hài của hai vợ chồng Hoa Anh xong, Đường Tuấn mới đưa Hoa Tiểu Nam và bà Độc đến đó. Hai người nhìn tình cảnh mật tàng đã bị cướp sạch không còn lại một chút gì đều thấy cực kỳ đau buồn, đồng thời còn thấy bất đắc dĩ sâu đậm. dân tộc người Mèo từ sau khi Đằng Vũ Vân và Trương Viễn Quốc lần lượt chết đi thì trên phương diện võ đạo không còn cao thủ đỉnh cấp nữa. Nếu người Mèo không thể trở nên mạnh lên, e rằng qua thêm nửa thế kỷ nữa, bất kể một tên vớ vẩn vô danh nào cũng dám cưỡi lên đầu dân tộc người Mèo.
Dân tộc người Mèo đã truyền thừa hàng ngàn năm, trong xương cốt người Mèo cũng rất kiêu ngạo vì điều này, tuyệt đối không cho phép tai họa này xảy ra thêm một lần nào nữa.
“Ngài Đường, liệu cậu có thể ở lại không, mong cậu hãy dạy võ đạo cho Tiểu Nam.” Một đoàn người mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi núi Cổ trở lại đại điện của tổ địa. Bà Độc hơi hơi khom lưng với Đường Tuấn, nói ra mong muốn của mình.
Võ đạo của Đường Tuấn gần như thông thần, nếu có anh tọa trấn dân tộc người Mèo thì tương đương với việc bộ tộc sẽ có thêm một vị cao thủ thuộc cảnh giới thần hải. Hơn nữa Hoa Tiểu Nam có tình cảm với Đường Tuấn, Bà Độc cũng đã thấy hết điều này, nếu Đường Tuấn cưới Hoa Tiểu Nam thì không phải là người ngoài nữa. Dân tộc người Mèo cũng không phải là không có tiền lệ kết hôn với người ngoài.
Trên mặt Hoa Tiểu Nam cũng lộ vẻ chờ mong, đôi mắt đẹp ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Đường Tuấn suy nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu, nói: “Tôi còn có việc khác cần làm, qua mấy ngày nữa sẽ rời khỏi dân tộc người Mèo. Hơn nữa võ đạo của tôi cũng không thích hợp để Tiểu Nam tu luyện.”
Ánh mắt bà Độc ảm đạm, đến cả Hoa Tiểu Nam cũng cúi đầu xuống, răng cắn chặt môi dưới.
“Tuy nhiên tôi đã lấy được một vài thứ từ trong mật tàng, có lẽ có thể trợ giúp cho hoàn cảnh khó khăn bây giờ của Tiểu Nam và dân tộc người Mèo.” Đường Tuấn nói tiếp.
Sau khi nói xong, Đường Tuấn lấy ra giấy bút từ bên cạnh, đôi tay chuyển động rất nhanh, anh viết toàn bộ những phương pháp tu luyện và bí thuật dưỡng cổ trên khối ngọc thạch chiếu sáng trong đầu ra.