*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Một chưởng đánh vỡ thức hải!” Thanh âm của Đường Tuấn có chút run rẩy.
<
Advertisement
Một chưởng đánh vỡ thức hải mà xương cốt không hề bị vỡ, điều này ít nhất cũng phải là cao thủ cảnh giới thần hải mới có thể làm được!
“Đây là Hoa Anh và vợ của ông ta!” Lúc này, Trương Huy từ trên mặt đất nhặt lên một vật, chăm chú nhìn một lát sau đó thất thanh hô lên.
Hoa Anh đó là cha của Hoa Tiểu Nam, là vu trưởng trước đây của dân tộc người Mèo!
Sắc mặt Đường Tuấn đột ngột thay đổi, anh nhìn về phía đồ vật trong tay Trương Huy. Đó là một khối thẻ bài gỗ màu đen phủ kín tro bụi, tro bụi sau khi được Trương Huy lau sạch thì lộ ra nguyên trạng bên trong. Trên thẻ bài được khắc bốn chữ “Vu chủ Hoa Anh”.
“Ông chắc chắn hai người này chính là Hoa Anh và vợ của ông ta sao?” Đường Tuấn cầm tấm lệnh bài gỗ đen lên, dò hỏi. Bởi vì liên quan đến cha mẹ của Hoa Tiểu Nam nên anh không thể không thận trọng được.
“Đây là vu chủ lệnh của dân tộc người Mèo, chỉ có vu chủ của mỗi đời mới có tư cách nắm giữ, thấy lệnh bài như thấy vu chủ.” Trương Huy gật đầu, chỉ vào quần áo rách nát mà hai bộ hài cốt mặc, trầm giọng nói: “Hai bộ quần áo này mặc dù đã rách nát lắm rồi, nhưng vẫn có thể nhận ra là trang phục được làm riêng cho vu chủ.”
Sắc mặt Trương Huy thay đổi, nhẹ giọng nói: “Hai người Hoa Anh đã mất tích gần mười năm, không thể ngờ họ lại chết ở trong mật tàng, thảo nào những năm nay chúng tôi tìm toàn bộ dân tộc người Mèo cũng không tìm ra bóng dáng của hai người họ. Chỉ là, nơi bí tàng này cực kỳ bí mật, hơn nữa năm đó Hoa Anh cách cảnh giới thần hải cũng vẻn vẹn chỉ tầm một bước, trên người cũng có rất nhiều bí thuật của dân tộc người Mèo, so với Đằng Vũ Vân chắc chắn còn mạnh hơn, sao lại bị kẻ nào giết chết ở đây chứ?”
Đường Tuấn thở dài, nói: “Là một võ giả thuộc cảnh giới thần hải.”
Anh lại quét mắt nhìn bốn phía một vòng, chung quanh không hề có chút dấu vết chiến đấu nào, thêm nữa nhìn vào vết thương trên xương sọ của vợ chồng Hoa Anh, cũng chỉ có cao thủ thuộc cảnh giới thần hải mới có thể làm được, hơn nữa còn dưới tình huống thần không biết quỷ không hay rời khỏi dân tộc người Mèo.
“Cảnh giới thần hải!” trên mặt Trương Huy lộ ra vẻ chấn kinh.
Đường Tuấn không nói thêm gì nữa, ánh mắt lướt qua từng ngăn chứa trống rỗng bên trên, trong lòng không khỏi thấy vài phần bi thương. Gần ngàn năm tích lũy của dân tộc người Mèo thế mà bị kẻ nào đó cướp sạch không còn lại chút nào. Nếu dân tộc người Mèo có cao thủ cảnh giới thần hải tọa trấn, ai dám làm ra loại chuyện này để chọc giận toàn bộ dân tộc người Mèo chứ!
“Suy cho cùng cũng là do thực lực không đủ.” Trong lòng Đường Tuấn than thầm một tiếng, anh vừa định thu tầm mắt lại thì bỗng nhiên nhướng mày.
Nhìn về phía khối ngọc chiếu sáng bên trên đỉnh động, tinh thần lực của Đường Tuấn theo đó toả ra ngoài trong nháy mắt đã bao trùm khắp cả khối ngọc chiếu sáng. Vô số chữ cái nhỏ như muỗi hiện lên ở trong đầu của anh, còn kèm theo từng bức bức hoạ.
“Đây là phương pháp tu luyện và và bí thuật dưỡng cổ đã thất truyền của dân tộc người Mèo!” Trong lòng Đường Tuấn thấy kinh ngạc. Những chữ cái này hợp lại rõ ràng là từng trang từng trang sách phương pháp tu luyện võ đạo và bí thuật dưỡng cổ của dân tộc người Mèo!