*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Huy ở phía trước dẫn đường bỗng nhiên dừng lại, do dự không tiến lên phía trước nữa, ông ta khẽ cau mày, dáng vẻ cực kỳ phân vân khó hiểu.
<
Advertisement
“Làm sao vậy?” Đường Tuấn thu lại dòng suy nghĩ, hỏi.
Trương Huy chỉ vào con đường bị rừng cây cổ thụ xanh um tươi tốt bao trùm ở đằng trước, nói: “Theo như chỉ dẫn trên bản đồ thị vị trí bí tàng là ở đây. Nhưng mà nơi hoàn toàn không có bất kỳ công trình nào cả mà rỗng tuếch. Nếu đi tiếp về phía trước chính là Vạn Trùng Động rồi.”
Trương Huy cười khổ một tiếng, nếu không phải có Vạn Trùng Động làm vật tham chiếu, Trương Huy cũng không thể nào nhanh như thế đã tìm được chỗ này. Nhưng hiện giờ xem ra ông ta vẫn đi nhầm đường.
Đường Tuấn nhìn theo chỉ dẫn của Trương Huy. Quả nhiên, ở con đường bên cạnh có một tấm bia đá dựng đứng, bên trên viết ba chữ “Vạn Trùng Động” theo thể chữ vặn vẹo, ba chữ này có hình dạng giống như con rết và rắn đen vặn vẹo, chỉ nhìn một cái cũng làm người ta thấy lạnh buốt từ đáy lòng, cả người đều nổi da gà
“Oh.” Đường Tuấn bỗng nhiên phát ra tiếng, lông mày nhếch lên, nhỏ giọng nói: “Hoá ra là như vậy.”
“Cái gì cơ?” Trên mặt Trương Huy toàn là vẻ nghi hoặc và khó hiểu, ông ta hoàn toàn không rõ Đường Tuấn cứ lẩm bẩm lầu bầu cái gì.
Ngón tay của Đường Tuấn nhẹ nhàng chạm một chút vào giữa hai đầu lông mày, tinh thần lực hóa thành sợi tơ vô hình bắn ra, nhẹ nhàng rơi lên trên tấm bia đá. Tiếp đó một màn khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy ba chữ “Vạn Trùng Động” trên bia đá bắt đầu vặn vẹo, dường như một con rắn hung mãnh đang vặn vẹo.
Trong ánh mắt chấn động của Trương Huy, ba chữ “Vạn Trùng Động” dần dần biến thành bốn chữ cổ “bí tàng chi địa”. Thể loại của chữ làm lộ ra một hương vị tang thương cổ xưa, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ một nhà thư pháp tài giỏi.
Mà theo sự xuất hiện của bốn chữ “bí tàng chi địa”, mặt đất bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng ầm ầm ầm, sau đó vỡ ra, một con đường tối tăm sâu hun hút xuất hiện ở trước mặt hai người.
“Đây, đây là.” Trương Huy há miệng to đến mức dường như có thể cho vào cả quả trứng gà, trong đầu ầm ầm ầm rung động.
“Núi Cổ này tôi đã đến không dưới mười lần, lại chưa từng thấy bất kỳ dấu vết gì về sự tồn tại của bí tàng chi địa, hoá ra là bị người ta dùng loại thủ đoạn thần kỳ này giấu dưới đất.” Sự chấn động trong lòng Trương Huy quả thực có thể so với một cơn sóng dữ: “Nhưng người của dân tộc người Mèo bao nhiêu năm như vậy cũng không phát hiện ra bí mật của nơi này, Đường Tuấn lần đầu tiên đến đây mà sao có thể đơn giản như vậy đã phát hiện ra được.”
Nghĩ như vậy Trương Huy không kiềm được nhìn về phía Đường Tuấn.
Lúc này tinh thần lực cấp nhập thần của Đường Tuấn phóng ra ngoài, hai mắt lập lòe ánh bạc. Trương Huy vừa nhìn thẳng vào tầm mắt của Đường Tuấn, trong đầu đã ngay lập tức hiện ra một cảnh tượng đáng sợ. Đường Tuấn đang đứng ở trước mặt ông ta đột nhiên biến thành một người khổng lồ cao mấy trăm trượng, tướng mạo uy nghiêm không thể xem thường. Mà bản thân mình lại trở nên nhỏ bé như con kiến, dường như người khổng lồ chỉ cần thổi một hơi cũng có thể thổi bay mình.
“Cái này, là pháp tướng tinh thần sao?” Trong đầu Trương Huy không kiềm được hiện ra một từ này.