*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tông Sư giết Thần Hải!
<
Nếu như truyền ra ngoài thì ai có thể tin được! Có ai dám tin cái này chứ!
Advertisement
"Cậu ta còn chưa tới ba mươi tuổi." Sắc mặt của Huyền Long Tử bỗng nhiên đột nhiên thay đổi, thất thanh nói.
Đám người Mục Phương, Trần Thiên Dương kinh hãi thất sắc, chưa tới ba mươi tuổi đã có thể vượt cấp giết chết Thần Hải, nhân vật này bước vào cảnh giới Thần Hải là chuyện ván đã đóng thành thuyền. Hơn nữa Đường Tuấn còn trẻ như vậy, nếu như Cảnh Giới Tông Sư không trở nên sa sút, vậy thì sống đến hơn một trăm tuổi cũng xem như bình thường, thế chẳng phải là nói Đường Tuấn khi còn sống có thể nói là khám phá đỉnh cao của võ đạo, dõi theo cực hạn của võ đạo! Loại nhân vật này cho dù là đại phái võ thuật nào cũng không dám bỏ qua!
"Người đàn ông này thật kinh khủng!" Triệu Tuấn Phong phát ra mấy chữ ngắn gọn, sau đó cúi đầu thật sâu. Đối mặt với Đường Tuấn luôn sẽ có một loại cảm giác vô lực, gần như là không thể ngăn lại dân lên trong lòng của ông ta, khiến cho vị Tông Sư đứng thứ năm này dường như không sinh ra được bất cứ tâm tư đối nghịch gì cả.
"Đây mới là tông sư bất khả chiến bại. Vị trí tông sư số một của Phạm Nam Thiên sắp phải đổi chỗ rồi." Trần Thiên Dương cảm thán một câu.
Lần này không ai phản bác nữa. Phạm Nam Thiên dựa vào danh tiếng chạy thoát thân khỏi tay của cảnh giới Thần Hải cho nên mới đứng vững danh hiệu Tông Sư số một, Đường Tuấn một quyền giết Thần Hải, luận về mức độ khó khăn quả thực là đã tăng lên rất nhiều, không phải tông sư bất khả chiến bại thì là gì!
"Đường Tuấn, anh dám giết ông nội tôi! Nhà họ Trương chúng ta muốn anh phải đền mạng!" Ngay khi mọi người lục tục cúi đầu xuống, sợ bị Đường Tuấn chú ý tới thì Trương Nhuận Phát lại nhảy ra, tức giận bừng bừng chỉ vào Đường Tuấn mắng to.
"Nhuận Phát, câm miệng lại!" Trương Huy vội vàng giữ chặt Trương Nhuận Phát, đáy mắt của ông ta đều là bi thương và oán hận, nhưng dù sao ông ta cũng đã quản lý nhà họ Trương gần mười năm, biết kiềm chế cực sâu, không biểu lộ chút gì ra bên ngoài. Không ngờ tới đứa con trai này lại dám nhảy ra chửi bới Đường Tuấn vào lúc này, đây không phải là muốn chết sao?
"Cha, tại sao không cho con nói! Anh ta giết ông nội, đây chính là kẻ thù không chết không được của nhà họ Trương chúng ta. Chúng ta cùng nhau lên, giết chết anh ta thay ông nội báo thù!" Trương Nhuận Phát lớn tiếng gào thét, có cảm giác điên loạn.
"Mày muốn hại chết nhà họ Trương sao" Trương Huy tát một cái vào mặt Trương Nhuận Phát, trầm giọng nói.
Trương Nhuận Phát đột nhiên hoàn hồn, nhưng mà đã muộn rồi.
"Hửm?"
Đường Tuấn cúi đầu, nhìn xuống Trương Nhuận Phát và Trương Huy ở phía dưới. Trong tay cầm lấy thi thể của Trương Viễn Quốc vẫn chưa hết lạnh, từng bước đạp không đi xuống. Vung tay một cái, Trương Viễn Quốc đã bị Đường Tuấn hất văng ra ngoài, đột nhiên đập xuống mặt đất.
"Vừa rồi anh nói muốn thay ông ta báo thù?" Đường Tuấn thản nhiên nói.
Trương Huy vội vàng chắp tay, nói: "Nhà họ Trương không dám."
Đường Tuấn trêu chọc nhìn Trương Huy, Mồ hôi lạnh của Trương Huy nhất thời thi nhau rớt xuống.