*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người Trần Thiên Dương hoảng sợ không thôi, đối mặt với cảnh giới Thần Hải thật sự này, bọn họ có cảm thấy mình đã tính toán sai rồi.
<
Vốn dĩ bọn họ còn muốn dựa vào bối cảnh và thế lực sau lưng để bảo vệ Đường Tuấn vào thời khắc quan trọng, nhưng mà bây giờ Trương Viễn Quốc đã nhảy lên cảnh giới Thần Hải, địa vị này là hoàn toàn bất đồng. Môn phái và gia tộc sau lưng bọn họ hoàn toàn không thể vì Đường Tuấn mà ra mặt làm kẻ địch với vị cao thủ cảnh giới Thần Hải này được!
Advertisement
Trong mắt của bọn họ, Đường Tuấn có thể một quyền đánh chết Đằng Vũ Vân phần lớn là dựa vào công kích bất ngờ và cảnh giới của Đằng Vũ Vân bất ổn. Nhưng mà bây giờ khí tức của Trương Viễn Quốc thâm trầm như đại dương mênh mông, giống như cự long ngủ đông, đứng ở nơi đó đã khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô biên vô hạn, Đường Tuấn thật sự có thể sống sót sao?
Bọn họ bây giờ hoàn toàn không cần lo lắng cho Đường Tuấn có thể đánh bại được Trương Viễn Quốc hay không, mà là lo lắng anh có thể sống sót trong tay vị cao thủ cảnh giới Thần Hải này hay không!
Bọn họ lặng lẽ nhìn về phía Đường Tuấn, muốn nhìn thấy sắc mặt của anh.
Trên mặt Đường Tuấn không biểu hiện ra bất kỳ khiếp sợ hay ngoài ý muốn nào, vẫn là bộ dạng ung dung thư thái, cứ như người đứng trước mặt anh không phải cao thủ cảnh giới Thần Hải mà là một người bình thường vậy.
"Vậy mà còn có thể trấn định được như thế. Chẳng lẽ cậu ta còn có lá bài tẩy nào sao, nhưng mà có lá bài tẩy nào có thể chống lại được cảnh giới Thần Hải chứ! Ngay cả Phạm Nam Thiên cũng là bỏ chạy khỏi cảnh giới Thần Hải mà thôi!" Đám người Trần Thiên Dương lắc đầu cảm thán.
Cảnh giới Thần Hải sở dĩ được gọi là "thần" chính là bởi vì nó vô cùng mạnh mẽ, đã thoát khỏi người trần.
Có thể đánh bại được cảnh Giới Thần Hải thì có thể là kẻ ở cùng một cảnh giới!
Về phần Đại Tông Sư đã đánh bại được cảnh giới Thần Hải, mấy trăm năm qua cũng chỉ có một vị Kim Cương Tự Đại Tông Sư kia!
Chẳng lẽ Đường Tuấn còn có thể có được thực lực của vị Đại Tông Sư kia sao? Cái này là chuyện hoàn toàn không thể.
"Đây là thực lực thật sự của ông sao?" Dưới ánh mắt và vô số lời trêu ghẹo đang nhắm vào mình, Đường Tuấn chậm rãi mở miệng nói.
Trương Viễn Quốc chắp tay lại, thần thái từ trên cao nhìn Đường Tuấn, nói: "Không sai. Một tháng trước tôi đã bước vào cảnh giới Thần Hải, vốn dĩ định củng cố cảnh giới trước, một tháng sau lại đến giao đấu với Đằng Vũ Vân, không nghĩ là anh hùng một đời, vậy mà lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa như cậu đánh chết. Vẫn là câu nói kia, hoặc là quỳ xuống quy phục hoặc là chết!"
"Ông nội, ông mau giết tên khốn ấy đi. Nhà họ Trương chúng ta vừa hay giẫm lên tro cốt của anh ta thống nhất dân tộc Mèo!" m thanh của Trương Nhuận Phát oán độc nói.
"Ha ha." Đường Tuấn nhìn người nhà họ Trương một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, nói: "Chỉ dựa vào loại thực lực này cũng muốn thống nhất dân tộc Mèo, người nhà họ Trương các người đang nằm mơ sao?"
Trương Viễn Quốc ngẩn ra, đột nhiên lạnh lùng nói: "Xem ra cậu còn không biết cảnh giới Thần Hải kinh khủng đến mức nào. Loại vô danh tiểu tốt như cậu, tôi chỉ cần một tay cũng đủ để đánh chết rồi!"
"Nói nhảm nhiều quá." Đường Tuấn hét lớn một tiếng, nói: "Ông quá yếu."