*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một chưởng, vị trưởng lão dân tộc Mèo này trước đó còn kêu gào muốn giết chết Đường Tuấn lại chết đến mức không thể chết thêm!
<
Sau lưng Trương Thạch, vốn dĩ mấy vị tông sư trưởng lão đang kích động lại hoàn toàn sửng sốt, trong mắt tràn ngập sự run sợ!
Advertisement
Đường Tuấn phủi tay, một chưởng vừa rồi kia anh cũng không sử dụng thủ đoạn Phá m Chưởng. Nhưng cho dù như vậy, dựa vào kỹ thuật thân thể mạnh mẽ của anh, đừng nói là Trương Thạch chỉ có cảnh giới Chân Khí Trung Kỳ, cho dù là đại tông sư cảnh giới Chân Khí Hậu Kỳ cũng không dám đá chọi đá với anh. Nực cười là Trương Thạch còn muốn ngăn cản.
Thật sự là không biết sống chết.
Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, nhìn về phía mấy người còn lại nói: “Các người còn muốn đánh nhau không?”
Đám người bị Đường Tuấn nhìn, da gà toàn thân dựng đứng lên, giống như đối mặt với một vị thần chết. Ở trên người Đường Tuấn, vậy mà bọn họ lại cảm nhận được áp lực không kém gì so với vu chủ Đằng Vũ Vân. Điều này càng khiến cho bọn họ nghi ngờ không thôi.
“Chờ một chút, Đằng Thiên vừa mới nói Đằng Vũ Vân bị một quyền của cậu ta đấm chết!” Có người chợt nhớ tới lời nói vừa rồi của Đằng Thiên.
Trước đó bị lợi ích làm cho mê muội, làm sao bọn họ có thể đi quan tâm lời nói của tên phế vật Đằng Thiên, nhưng bây giờ mấy người bị thủ đoạn đẫm máu mà Đường Tuấn thể hiện ra làm cho kinh sợ, trong nháy mắt đã tỉnh táo đầu óc lại, mới hiểu được hàm ý bên trong lời nói của Đằng Thiên.
Mấy vị trưởng lão liếc nhau, đều thấy được từ trong mắt nhau sự e ngại sâu sắc.
Một quyền đã đánh chết được Đằng Vũ Vân, người trước mắt này chẳng lẽ là cao thủ cảnh giới Thần Hải Sơ Cấp, đang chơi trò giả heo ăn thịt hổ với bọn họ. Nghĩ tới những điều này, mấy người rối rít cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Đường Tuấn.
“Đằng Vũ Vân giết chết những người vô tội, dự đính hại tôi. Tôi giết ông ta, các người có phục không?” Đường Tuấn thản nhiên nói.
“Phục!” Đám người đáp.
“Trương Thạch xúc phạm tới tôi, tôi giết ông ta, các người có phục không?”
“Phục!”
“Tiểu Nam chưa về, tôi thay cô ấy tạm thời quản lý dân tộc Mèo, các người có phục không?”
Đám người do dự một chút, người bên ngoài quản lý dân tộc Mèo, đây chính là chuyện chưa bao giờ có. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cặp mắt lạnh lẽo lãnh đạm của Đường Tuấn, thì trong lòng run lên, vội vàng phun ra một chữ: “Phục!”
Đằng Thiên bên cạnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhà họ Đằng anh lại không có cơ hội trở mình.