Chiến Thần Thánh Y

Chương 666




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không ổn!” Đằng Vũ Vân chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, một nắm đấm xinh đẹp đã di chuyển đến trước ngực của ông ta.  

<

Nắm tay da trắng như tuyết, cũng không thô ráp giống như mọi võ giả khác, ngược lại giống da thịt non mềm của trẻ con, vô cùng mịn màng.  

Advertisement

Nhưng Đằng Vũ Vân lại cảm thấy một đấm này là một chiêu mạnh nhất kể từ lúc ông ta chào đời đến nay, thậm chí có thể khiến cho ông ta chết!  

Hai tay của ông ta đỡ trước ngực, muốn ngăn cản một quyền này.  

Nhưng đôi tay của ông ta vừa mới tiếp xúc với nắm đấm của Đường Tuấn, kêu rắc một tiếng, lập tức bị đánh gãy.  

Nắm tay Đường Tuấn lại tiến tới, rầm một tiếng, đánh trực diện vào lồng ngực của Đằng Vũ Vân.  

Lúc này, bên trong hang động yên tĩnh vang lên một trận nổ lớn.  

“Nắm tay phá vỡ âm thanh!” Huyền Long Tử la lớn.  

Vừa rồi vận tốc của cú đấm kia của Đường Tuấn vậy mà còn nhanh hơn cả vận tốc của âm thanh!  

“Không!” Cả người Đằng Vũ Vân giống như một quả bóng cao su bị nổ văng ra ngoài, trong ánh mắt đầy sự không cam lòng.  

“Rầm!”  

Thân hình Đằng Vũ Vân đập vào vách động, tạo nên một cái hố hình người trên vách động. Kinh mạch toàn thân của ông ta đứt ra từng khúc, máu tươi chảy ra không ngừng, nhiễm đỏ cả cơ thể của ông ta. Ông ta khó khăn ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Tuấn, khàn giọng nói: “Làm sao mà mày có thể mạnh đến như vậy?”  

Một quyền của Đường Tuấn đấm thẳng vào ngực, không chỉ đánh nát trái tim của ông ta, mà còn phá nát tất cả cốt cách, kinh mạch bên trong cơ thể ông ta, hoàn toàn chặt đứt con đường sống!  

“Ha ha, người chết thì không cần thiết phải biết, ông cứ yên tâm đi trước, Đằng Thiên cũng rất nhanh sẽ đi theo sau với ông!” Thân hình Đường Tuấn lúc này lại xuất hiện tại vị trí của Đằng Vũ Vân. Đến một tàn ảnh cũng không hề có, tốc độ của anh gần như đã đạt đến thuấn di!  

Đằng Vũ Vân oán độc liếc nhìn Đường Tuấn một lần cuối cùng, sau đó đầu nghiêng qua một bên, đã chết.  

Đường Tuấn vung vung cánh tay, giảm bớt ảnh hưởng của một đấm kia mang lại. Tuy rằng anh đã tu thành Đạo Thể, nhưng cái loại kỹ năng vượt qua vận tốc âm thanh này đối với anh vẫn là một gánh nặng rất lớn.  

“Bây giờ, nên đến lượt chúng ta rồi.” Đường Tuấn thả tay xuống, nhìn về phía Đằng Thiên và Hư Cửu Huyền đang khiếp sợ, nhếch miệng cười, sát khí dào dạt!  

Không gian vô cùng tĩnh mịch.  

Từ lúc Đường Tuấn lên sân khấu, đến khi anh một đấm đánh chết Đằng Vũ Vân, cũng không kéo dài đến một phút. Nhưng những gì thay đổi trong khoảng thời gian đo có thể hình dung là vô cùng hỗn loạn. Ai mà có thể nghĩ đến Đằng Vũ Vân đã mở ra một thế giới bên trong cơ thể, được xem như là cao thủ cảnh giới Thần Hải, vậy mà một đòn tấn công của Đường Tuấn cũng không thể cản lại được!  

Thình thịch!  

Hai chân Hư Cửu Huyền run lên, quỳ sụp xuống đất, mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, mở miệng cầu xin: "Ngài Đường, tôi sai rồi. Mong ngài tha cho tôi một mạng! Từ nay về sau Hư Cửu Huyền tôi sẽ xem ngài như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, làm tên nô lệ trung thành nhất của ngài!"