Chiến Thần Thánh Y

Chương 652




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có vào không?” Trần Thiên Dương hỏi.  

<

Những chuyện xảy ra trước mắt đều quá thuận lợi khiến cho Trần Thiên Dương không biết phải làm sao. Nhất là cái sơn động quỷ dị này, giống như một cái miệng rộng đang mở ra, muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vào trong bụng vậy.  

Advertisement

Trong lòng Đường Tuấn cũng sinh ra dự cảm xấu y như vậy.  

“Tại sao lại không vào! Nếu Đằng Vũ Vân còn đang bế quan, vây thì chắc chắn chưa tấn chức lên Thần Hải rồi, bảy vị chúng ta hợp lực lại chẳng lẽ còn đánh không lại ông ta sao.” Hư Cửu Huyền cười lạnh nói: “Quan tâm cha con nhà họ Đằng có quỷ kế khỉ gió gì, một đánh bảy, phần thắng thuộc về chúng ta vẫn khá lớn.”  

Mấy người khác nghe thấy thế tức khắc cũng có chút động lòng.  

Cho dù Đằng Vũ Vân không có ở trong sơn động này, bọn họ cũng có thể bắt lấy Đằng Thiên, ép hỏi về bí tàng của dân tộc Mèo. Đây mới là mục đích chân chính của chuyến đi này của bọn họ. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.  

“Vào đi, có điều cẩn thận chút, tôi luôn có cảm giác không có đơn giản như vậy đâu.” Huyền Long Tử liếc mắt nhìn mấy người một cái, cũng biết thừa bọn họ đang có tính toán gì.  

“Cậu Đường, đợi lát nữa vào trong nếu có xảy ra chuyện gì, làm phiền cậu để ý tới Mục Phương một chút dùm tôi, phái Cổ Hồng Lĩnh tôi vô cùng cảm kích.” Huyền Long Tử trịnh trọng nói với Đường Tuấn.  

Mục Phương sửng sốt một chút nhưng không có phản bác lại, bây giờ trong nhóm người thực lực của anh ta là một trong những người yếu nhất.  

Đường Tuấn khẽ gật đầu.  

Mấy người tiến vào sơn động, trong sơn động vô cùng u ám, cũng không thấy bóng dáng của Đằng Thiên đâu cả.  

Ngay sau đó, một tiếng ầm vang lên, một khối đá trong đột nhiên rơi xuống, đóng lại cửa động!  

Phừng! phừng! phừng!  

Trên bốn vách tường của sơn động bỗng nhiên bốc cháy lên vô số cây đuốc, chiếu sáng sơn động y như ban ngày! Sau đó mọi người thấy được một màn cả đời khó quên.  

Chỉ thấy, lúc này bọn họ đang đứng trên một cái đài cao, mà dưới đài cao, là một cái hồ nhỏ có màu sắc giống như máu tươi. Một mùi máu tanh nồng nặc tản ra từ trong hồ khiến cho mấy người cảm thấy buồn nôn vô cùng. Mà bên cạnh hồ nhỏ, còn có từng cái từng cái xác chết khô.  

“Huyết trì!” Trần Thiên Dương kinh hô.  

“Ha ha ha.” Giọng nói vừa dứt, trong sơn động đột nhiên vang lên một tràng cười lớn, giống y như tiếng cười của ma quỷ, quanh quẩn mãi trong sơn động không tan đi.  

Lúc này mọi người mới thấy, bên cạnh hồ nhỏ rực màu máu, một người đàn ông trung niên đang khoang tay đứng đó, mà Đằng Thiên lúc trước biến mất không thấy đâu đang cung kính đứng bên cạnh, hai mắt tham lam nhìn chằm chằm mấy người.