*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Trung cũng trầm mặc, có chút thương hại nhìn về phía Đường Tuấn.
<
Chỉ có người khởi xướng Thẩm Linh Linh là vô cùng phấn khích. Đầu óc của cô suy nghĩ đơn giản, vốn dĩ không nghĩ rằng Vương Niên Khải thật sự dám giết Đường Tuấn, cùng lắm là buông lời hung ác mà thôi. Nhưng mà có thể nhìn thấy Đường Tuấn bị mất mặt như vậy, trong lòng cô vô cùng vui sướng, thậm chí còn định xuống dưới lấy điện thoại di động ghi lại, đợi lát nữa cho Lý Ngọc Mai xem, để cho cô thấy rõ sắc mặt của Đường Tuấn.
Advertisement
Đường Tuấn nhún nhún vai, thuận miệng nói: “Gia đình họ Đường tôi không có thói quen quỳ xuống với người ta, chi bằng anh hãy dạy tôi quỳ đi?”
“Muốn chết!” Vương Niên Khải quát một tiếng, trong đại sảnh dường như bùng nổ một tiếng sấm giữa mùa xuân, vô số âm thanh như tiếng ly thủy tinh vỡ vụn phát ra. Đồng thời, một quyền của Vương Niên Khải cũng hướng về phía mặt Đường Tuấn: “Nếu tiếp một quyền này của tôi mà cậu vẫn có thể sống, tôi sẽ tạm tha cho cái mạng nhỏ này của cậu!”
Một quyền chứa đựng sự phẫn nộ bừng bừng tung ra, phô bày ra toàn bộ thực lực đỉnh cao nhất của anh ta, ngay cả các tông sư cũng phải hành động nghiêm túc. Vương Niên Khải không nghĩ rằng Đường Tuấn có thể đỡ được.
Một quyền này của anh ta chính là muốn hoàn toàn đánh chết Đường Tuấn!
Thẩm Linh Linh bị uy thế này dọa sợ rồi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, hô to: “Mau tránh ra!”
Lúc này cô mới hiểu rõ ràng, Vương Niên Khải không nói giỡn chơi, anh ta thật sự sẽ vì cô mà giết người! Cảm xúc hối hận cùng trách cứ ấp ủ trong lòng cô. Nếu không phải tên Đường Tuấn này kiêu ngạo ngông cuồng, lại không hiểu việc nói chuyện thì làm sao có thể đi đến cục diện bây giờ.
Đáng tiếc là dường như Đường Tuấn không nghe thấy, giống như anh đã bị một quyền này của Vương Niên Khải dọa cho choáng váng, cách hành xử hệt như một tên đầu gỗ.
“Toi rồi!” Thẩm Nhất Nam và Thẩm Trung thở dài trong lòng.
Thẩm Linh Linh cắn chặt môi, lộ vẻ mặt không đành lòng.
Cái nắm tay đó trong chớp mắt sẽ đến trước mặt Đường Tuấn, ngay sau đó cả khuôn mặt và đầu anh sẽ bị cái nắm tay này làm cho tan nát.
Đường Tuấn lắc đầu, giơ tay gập một đầu ngón tay, giống như một đứa trẻ đang nghịch viên đạn bằng thủy tinh, búng ra một cách nhẹ nhàng.
Bịch!
Đường Tuấn vừa bắn xong, trong không gian phát ra một âm thanh trầm thấp, giống như quăng viên đá vào ao hồ tĩnh lặng.
Ngón tay búng ra vừa vặn để ở trên nắm tay của Vương Niên Khải.
“Chỉ với một ngón tay là tưởng rằng có thể chắn được một quyền này của tôi, thực sự là nằm mơ giữa ban ngày.” Vương Niên Khải nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng của mình.
Nhưng mà ngay sau đó, vẻ tươi cười trên mặt anh ta lập tức cứng đờ.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ đầu ngón tay kia truyền đến, trong khoảnh khắc tiếp theo thân thể anh ta đã bị mất khống chế, bay ngược trở lại.