Toàn bộ không có ai rao hàng, người chủ trì lâm vào hoàn cảnh có chút xấu hổ, hiển nhiên không ai nguyện ý ra ba tỷ năm trăm triệu mua tảng đá này, ngay tại thời điểm anh ta chuẩn bị cho người mang tảng đá đi thì có người hô lên: “Ba tỷ năm trăm triệu.”
Advertisement
Lời vừa dứt, lập tức đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.
Ngay cả Hứa Tường Anh đại sư cũng mở to mắt, dường như muốn nhìn xem là ai ăn no dửng mỡ, dùng ba tỷ năm trăm triệu mua một tảng đá vụn, chỉ là khi ông ta vừa nhìn thấy người kêu giá kia thì sắc mặt khẽ biến đổi. Kia không phải là người trẻ tuổi sáng nay vừa gặp ở Trung y sao?
Ninh Đình Trung nhíu mày, khuyên nhủ Đường Tuấn: “Cậu Đường, cậu dùng ba tỷ năm trăm triệu mua tảng đá vụn này để làm gì? Vừa không thể nhìn vừa không thể ăn, mua về có lợi ích gì đâu.”
Đường Tuấn cũng khẽ lắc đầu, không giải thích gì.
“Ninh Đình Trung, cậu choáng váng đến điên rồi sao, tự nhiên bỏ tiền ra mua một tảng đá vụn. Ha ha ha, lần này ông đây sẽ không tranh đoạt với cậu, dù sao cũng không thể để cho cậu về không một chuyến được.” Lâm Anh Tài cười to, tiếng cười bừa bãi vô cùng.
Mà mặt khác Vương Tấn Lợi cũng khẽ lắc đầu, xem ra đối thủ này còn ngu dốt hơn so với tưởng tượng của anh ta, lại có thể vì thể diện của một Đinh Nam đáng thương mà ra ba tỷ năm trăm triệu mua loại đá vụn này, xem ra chính mình đã đánh giá cao cậu ta rồi.
Lý Ngọc Mai có chút sửng sốt, khẽ nhíu mày nhìn Đường Tuấn, thực sự không hiểu anh đang muốn làm gì.
“Ha ha ha, sao trên đời lại có người ngốc như vậy chứ, nguyện ý bỏ ra ba tỷ năm trăm triệu để mua một tảng đá vụn. Hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.” Những người khác nghe thấy Đường Tuấn kêu giá, nhất thời bật cười lớn, trong lòng sảng khoái không ít. Đã từng gặp qua nhiều người có tiền ngu ngốc, thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người ngu ngốc đến mức này.
“Người anh em này ra giá ba tỷ năm trăm triệu, còn có ai muốn trả giá nữa không?” Người chủ trì cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, hỏi.
“Không phải ai cũng ngu ngốc như vậy đâu, ông đây dùng ba tỷ năm trăm triệu đã có thể bao nuôi mấy cô sinh viên. Nhanh chuyển qua cái tiếp theo đi.” Có người hô to.
Người chủ trì thở dài, lúc này mới gõ cây búa xuống.
Giải quyết dứt khoát!
Đường Tuấn dùng ba tỷ năm trăm triệu mua một “tảng đá vụn”.