*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng vậy. Dựa vào y thuật của chúng tôi, nếu thật sự trúng độc, sao lại không phát hiện ra được. ”
<
Đường Tuấn vừa dứt lời, trong đám người liền phát ra từng đợt thanh âm không tin.
Advertisement
Đường Tuấn lại lắc đầu, không để ý tới đám người ồn ào, chậm rãi đi tới trước mặt một người đàn ông ngồi trên ghế.
Bộ dáng người đàn ông này khoảng chừng bốn mươi tuổi, ngồi ngay ngắn trên ghế, vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, cho dù vừa rồi phòng đón khách ồn ào đến muốn sôi trào, ông ta cũng chưa từng mở mắt ra. Dường như tất cả mọi thứ trong sảnh không có gì ảnh hưởng đến ông ta.
Đường Tuấn đi tới trước mặt ông, lúc này ông ta mới mở mắt ra, phát ra thanh âm lạnh như băng không có chút cảm xúc nào: "Cút đi! ”
Đường Tuấn cũng không ngần ngại, sắc mặt bình tĩnh, dùng một loại ngữ khí khẳng định nói: "Độc là do ông làm. ”
Sắc mặt người đàn ông khẽ biến, ánh mắt lộ ra sát ý.
“Cậu đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu.” Đôi mắt người đàn ông rũ xuống, cố gắng che giấu sát khí và sợ hãi.
"Thằng nhóc thối, cậu lại nói nhảm rồi. Ông ta đã ngồi ở đó, sao có thể hạ độc? Tôi thấy cậu đang bịa ra những thứ này." Có người chất vấn.
Đường Tuấn lắc đầu nói nhỏ: “Ông có thể trốn người khác, nhưng không thể trốn được tôi. Hương thơm trong không khí hoàn toàn không phải là hương thuốc, mà là một loại mùi hương độc khiến cho tính tình con người trở nên nóng nảy, làm tâm tình người trở nên phấn khích. Khơi dậy những mặt tiêu cực trong nội tâm.”
Vừa bước vào phòng đón khách, trí lực mạnh mẽ của anh đã cảm nhận được sự kỳ lạ trong không khí, nhưng anh không thể tìm ra nguồn gốc của hương độc. Cho nên vừa rồi anh cố ý chế nhạo, nhân cơ hội quan sát những người trong phòng đón khách, lập tức phát hiện chỉ có người đàn ông đang ngồi không bị ảnh hưởng chút nào.
Khi các bác sĩ Việt Nam khác nghe thấy lời nói của Đường Tuấn, họ sửng sốt trong giây lát, sau đó trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Để trở thành người đi đầu trong ngành y học cổ truyền của Việt Nam đang suy giảm, tâm tình của những người có mặt ít nhất không có vấn đề gì, tuyệt đối không vì một chút chờ đợi mà mất lòng kiên nhẫn. Mọi chuyện xảy ra bất thường nhất định có chút kì quái. Chỉ là mấy câu nói của Đường Tuấn vượt quá nhận thức của bọn họ, làm họ nhất thời không thể tiếp nhận
“Ông ta hình như mới đến sáng nay.” Có người chợt nhớ ra.
Ngay khi lời này nói ra, tất cả mọi người đều im lặng. Họ cũng đã đợi một lúc ở Câu lạc bộ Thiên Thanh, lẽ ra đã mất kiên nhẫn từ lâu, nhưng sau khi người đàn ông này đến, tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng mọi người đều bộc phát.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, liên kết sơ qua sự việc đều có thể hiểu.
“Chúng tôi thực sự bị đầu độc sao?” Một ý nghĩ hiện lên trong đầu họ. Lúc này, không ai quan tâm đến hành vi thô lỗ vừa rồi của Đường Tuấn, mọi ánh mắt cảnh giác đều đổ dồn lên người đàn ông vẫn ngồi trên ghế.
Người đàn ông thấy điều này, dường như biết bản thân không thể tiếp tục che giấu, mới ngẩng đầu lên. Ánh mắt tràn đầy sát khí, không một chút che đậy. Giọng điệu âm u đáp lại: “Có bản lĩnh nhìn ra hương độc của tôi, quả nhiên cậu so với đám bác sĩ rác rưởi này còn lợi hại hơn.”