*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nháy mắt, cánh tay anh đã trở lại hình dáng ban đầu. Cái kim băng kia cũng dần dần tan ra.
<
Advertisement
“Kỹ năng rất tốt. Thế mà lại có thể bẻ gãy cây kim huyền băng của tôi. Tên bác sĩ ngu ngốc, lại dám dùng thủ đoạn để áp chế Hàn Linh Thể của con gái tôi. Cây kim huyền băng này cứ xem như là hình phạt nho nhỏ của tôi dành cho cậu. Nếu cây kim huyền băng ấy không thể giết chết cậu, vậy thì trước tiên tôi đây sẽ lưu lại cái mạng nhỏ này của cậu! Hừ!” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong đầu Đường Tuấn, trong giọng nói mang theo thái độ cao cao tại thượng, dường như tính mạng của Đường Tuấn trong mắt cô chẳng khác gì một con kiến, không có bất kỳ phân biệt nào.
Kim băng hoàn toàn tan ra rồi biến mất, mặt dây chuyền ngọc bích trong Thức Hải của Đường Tuấn cũng trở lại bình tĩnh. Tuy nhiên toàn thân quần áo của Đường Tuấn lại ướt đẫm mồ hôi, trên mặt là biểu cảm sống sót sau tai nạn. Nhưng mà anh lại không có một tí vui mừng nào, ngược lại còn tức giận ngập trời.
Nếu anh không có được mặt dây chuyền ngọc bích vô danh này ở ngôi mộ trên núi, chỉ e rằng lần này anh thật sự sẽ chết.
Bị người như vậy hung hăng tính kế một lần, suýt chút nữa đã mất mạng, anh sao lại không giận được!
Đường Tuấn nặng nề thở hổn hển, cả người cảm thấy nhẹ nhõm, cho dù có đánh nhau với Từ Phong, anh cũng không có chật vật như thế.
“Hàn Cung!” Đường Tuấn hung hăng gọi cái tên này, thầm nghĩ: “Đối một người xa lạ mà có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn này, nói vậy cũng không phải là người tốt. Ngọc Nhu về đó e rằng không phải là chuyện tốt?”
“Đường Tuấn, anh không sao chứ?” Biến cố vừa rồi diễn ra trong nháy mắt, Thẩm Dũng xem mà như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn là không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đường Tuấn lắc đầu, miễn cưỡng bình tĩnh lại tâm tình của bản thân, vỗ vỗ bàn tay, nói: “Ông Thẩm, tạm thời chuyện của Ngọc Nhu ông không cần bận tâm. Giao cho tôi đi, tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”
Chờ chuyện ở thành phố Vinh xử lý xong xuôi, xem ra phải đi tìm một chuyến cái tên sư phó kia Trình Tuấn Vũ, xem ông ta có biết chuyện gì về Hàn Cung hay không.
Thẩm Dũng nhìn thấy Đường Tuấn lập lời thề son sắt bảo đảm như thế, lúc này vẻ mặt đau thương của ông ta cũng giảm bớt một chút.
“Ông Thẩm, trong khoảng thời gian này tôi không ở thành phố Vinh, Hiệp hội Y học cổ truyền thế nào rồi?” Để đánh lạc hướng sự chú ý của Thẩm Dũng, Đường Tuấn nhanh chân chuyển đề tài.
Thẩm Dũng suy nghĩ một lát, nói: “Mọi việc đều rất thuận lợi. Cô gái nhỏ của nhà họ Lý kia quả nhiên có chút thực lực, có không ít người âm thầm muốn ngáng chân Hiệp hội Y học cổ truyền, nhưng mà đều bị cô ấy giải quyết hết. Bây giờ Hiệp hội Y học cổ truyền đã chính thức thành lập, có không ít y học cổ truyền xin tham gia. Hiện tại họ đã tạm dừng hoạt động, e rằng anh sẽ phải bớt chút thời gian đi một chuyến, quyết định xem ai sẽ được tham gia?”
Đường Tuấn gật gật đầu, ngượng ngùng cười. Từ khi Hiệp hội Y học cổ truyền thành lập đến nay, anh quả thật đã không làm tròn trách nhiệm của một hội trưởng. Có điều Lý Ngọc Mai lại làm tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.
Sau đó, Thẩm Dũng chủ động hỏi về chuyến đi đến Dược Y Cốc. Đường Tuấn nói khái quát một chút, trong đó rất nhiều chi tiết bị anh lược bỏ, chỉ nói Dược Y Cốc tạm thời thỏa hiệp, sẽ không can thiệp vào sự phát triển của Hiệp hội Y học cổ truyền.