Chiến Thần Thánh Y

Chương 59




“Lời cần nói tôi đã nói hết rồi.” Lý Ngọc Mai nói xong thì lập tức đi trong vào sơn trang Yến Anh Thơ, đến cả một ánh mắt cũng lười cho Đường Tuấn. Còn mấy vị công tử nhà giàu đi sau cô ta kia thì lại càng cười lạnh chế nhạo Đường Tuấn hơn.  

Advertisement

“Người anh em Đường, cuối cùng chuyện này là sao thế? Cậu với cô chủ Lý?” Đợi đến khi đám người của Lý Ngọc Mai đi vào hết rồi, Ninh Đình Trung mới lên tiếng, cẩn thận hỏi.  

Đường Tuấn nhìn theo bóng xinh đẹp của Lý Ngọc Mai, khẽ lắc lắc đầu, nói: “Không có gì. Chúng ta đi thôi.”  

Ninh Đình Trung còn muốn hỏi nữa nhưng lại ngoan ngoãn nhắm miệng lại. Anh ta với Đường Tuấn cũng không phải rất thân. Nếu vì chuyện này mà nhà họ Lý giận chó đánh mèo lên nhà họ Ninh vậy thì lại mất nhiều hơn được rồi. Có điều anh ta cũng xem như có nghĩa khí, không bởi vì Lý Ngọc Mai mà sinh ra khoảng cách với Đường Tuấn.  

Sau khi Ninh Đình Trung đưa thư mời ra, hai người đi vào trong sơn trang Yến Anh Thơ. Bên trong được xây dựng rất lộng lẫy nguy nga, thiên về phong cách cổ đại, giống như phủ của những vị vua thời xa xưa vậy. Ở thành phố Vinh nhà họ Ninh cũng xem như có tiếng, có được một chỗ đơn độc ở tầng hai, mà ở tầng một là dành cho những nhà giàu mới nổi chưa có căn cơ sâu. Chỉ cần là người muốn bước chân vào sơn trang Yến Anh Thơ, giá trị con người đều phải tiền tỷ trở lên. Đương nhiên người như Đường Tuấn được người dẫn vào thì lại khác.  

Đường Tuấn với Ninh Đình Trung vừa mới ngồi xuống thì đã có không ít ánh mắt nhìn bọn họ đánh giá. Trong đó có không ít người nhận ra Ninh Đình Trung, khẽ gật đầu chào hỏi. Về phần Đường Tuấn ngồi bên cạnh Ninh Đình Trung, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi thôi.  

Tuy là Đường Tuấn ngồi ở giữa tầng hai nhưng những lời bàn luận ở dưới tầng một vẫn có thể nghe được rõ ràng, rành mạch.  

“Anh biết không? Lần này cậu chủ Lâm mời đại sư Hứa Tường Anh tới làm thầy kiểm định thuốc đấy. Nhìn kiểu này nhà họ Lâm đúng là sắp quật khởi rồi. Leo lên được thuyền lớn của đại sư Hứa Tường Anh, không muốn tiến nhanh cũng khó lắm.”   

“Thế đã là gì chứ. Cô chủ lớn nhà họ Lý cũng không phải dạng ăn chay đâu, anh coi vị ngồi bên cạnh cô ấy kìa. Đó là Vương Tấn Lợi của nhà họ Vương, là thế gia Đông y của tỉnh Hà Nam chúng tôi đấy. Nghe nói y thuật của anh ta xuất thần nhập hóa, ngay cả thần y Vương Trọng Khang cũng từng nói qua, qua mười năm nữa, y thuật của Vương Tấn Lợi có thể vượt qua ông ấy đấy. Người như này ấy, đừng nói là tỉnh Khánh Hòa chúng tôi, ngay cả xét trên toàn bộ nước Việt Nam thì cũng là người trẻ tuổi đứng đầu.”  

“Lần này nếu không phải là vì người đẹp Lý Ngọc Mai này, chỉ sợ người như Vương Tấn Lợi hoàn toàn khinh thường tới đại hội đấu giá như thế này. Anh không biết Vương Tấn Lợi kia bá đạo đến mức nào đâu. Vừa mới tới đã đuổi sạch mấy công tử nhà giàu ở thành phố Vinh chuyên vây quanh cô chủ Lý đi. Những vị đó ngày thường mắt hếch lên trời lần này cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay thôi. Chỉ là đáng tiếc, người đẹp của thành phố Vinh chúng ta bị người nhà họ Vương đón đi rồi.”  

“He he. Anh quên cậu cả Tề à?”  

“Đúng nhỉ. Lần này cậu cả Tề sao còn chưa thấy tới?”  

“Nghe nói em gái Tề Yến Anh của cậu cả Tề bị bệnh, cậu ấy dẫn em gái tới Hà Nội tìm người khám bệnh cho cô ấy đấy. Nếu không thì, với tính cách cậu cả Tề sao có thể để cho cậu chủ nhà họ Vương giương oai ở đây chứ.”