*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y học cổ truyền coi trọng nhất là việc kế thừa, học trộm y thuật là điều tối kỵ. Tôn Vân Hoa này cứ vậy mà chụp mũ, rõ ràng đây là âm mưu!
<
Phần đông sắc mặt học trò của Dương Vương Cốc khẽ thay đổi, bọn họ lúc này hiển nhiên hiểu được Tôn Vân Hoa muốn làm gì, việc học trộm y thuật chỉ là mượn cớ, cái ông ta muốn là châm thứ tư của Thái Ất thần châm từ Đường Tuấn. Bọn họ nhìn Tôn Vân Hoa, trong lòng vô cùng suy nghĩ, nhưng không ai chủ động lên tiếng.
Advertisement
Ngay cả một trận đấu cũng thua thì thôi đi! Đằng này còn muốn âm mưu dùng thủ đoạn ép hỏi y thuật!
Đây là Dược Vương Cốc mà bọn họ hết sức tự hào trong mấy ngàn năm qua sao?
"Người bình thường thì không có tội, nhưng vì trong người mang theo ngọc mà thành có tội!" Hà Đan Thông thay cháu gái Hà Lung Linh lên tiếng, thấp giọng nói.
"Ha ha." Ngài Tô cười lạnh.
"Vâng, cốc chủ!" Nhị cung phụng Từ Phong tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn: "Dám học trộm y thuật của Dược Vương Cốc, may là cốc chủ khoan dung, tha cho cậu một mạng. Nếu bây giờ cậu quỳ xuống, tôi có thể giảm bớt sự đau đớn cho cậu."
Đường Tuấn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tôn Vân Hoa và Từ Phong, cười khẩy nói: "Không thể tưởng tượng được Dược Vương Cốc không biết xấu hổ tới mức độ này!"
"Từ Phong, giữ lấy cậu ta!" Tôn Vân Hoa vung tay.
Từ Phong nhe răng cười một tiếng, cơ thể vừa động đậy, lập tức bổ nhào về hướng của Đường Tuấn.
Đường Tuấn lùi lại, vụt ra phía ngoài của nhà chính hành y.
Không như những gì đã mưu tính, Từ Phong cười lạnh một tiếng: "Thằng nhóc họ Đường kia, cậu trốn không thoát đâu."
m thanh vẫn còn vang lại trong nhà chính hành y, ông ta đã đuổi theo Đường Tuấn nhanh như tên bắn. Hai chân ông ta không chạm đất, giẫm trên không trung, giẫm đạp không ngừng, tốc độ cực nhanh!
"Chân đạp hư không! Võ đạo của nhị cung phụng lại tinh thông hơn rồi, cách Thần Hải chỉ còn một bước nữa thôi!" Thị lực của trưởng lão cung phụng vô cùng cao siêu, đứng trong sân, nhìn thấy động tác của Từ Phong, nhất thời nét mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thằng nhóc họ Đường kia thiệt thòi rồi, tu vi chỉ đạt tới cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, tuyệt đối không thể là đối thủ của nhị cung phụng."
"Hừ! Dám giương oai trong Dược Vương Cốc, cũng không cân nhắc về trọng lượng của mình. Đây là đúng người đúng tội."
"Cốc chủ, cô gái kia xử lý thế nào?" Lúc này, có người hướng ánh mắt về phía Hoa Tiểu Nam đứng trơ trọi giữa sân, ánh mắt lạnh lẽo.
"Tôn cốc chủ, Tiểu Nam và Đường Tuấn không phải là anh em ruột, xin người tha cho cô ấy." Hà Lung Linh cuối cùng cũng lên tiếng.