*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Lung Linh nghe đến đây, cắn chặt môi, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, suýt chút nữa là ngất đi.
<
Tất cả mọi người đều trầm mặc, nhìn Tôn Vân Hoa, lại nhìn phần tóc rơi trên đất, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt. Chữa bệnh mà tổn hại đến sức khoẻ vốn có của người bệnh, đây mà gọi là chữa bệnh sao?
Advertisement
Tôn Vân Hoa cũng trầm mặc theo.
Cách nói của Đường Tuấn hoàn toàn kích động đến ông ta. Dược Vương Cốc cất giữ ba cây châm đầu tiên của Thái Ất thần châm. Ông ta cũng đã từng thử nó trên người mình, quả thực có đủ cả hai công hiệu loại trừ bệnh và bồi dưỡng thân thể.
Tôn Vân Hoa cắn răng nói: "Có lẽ châm thứ tư của Thái Ất thần châm chỉ có để loại trừ bệnh, không có tác dụng bồi dưỡng thân thể."
Đường Tuấn nhìn Tôn Vân Hoa, ánh mắt mang chút nét pha trò, nói: "Ha ha. Nếu thật sự là như vậy, Thái Ất thần châm không còn là Thái Ất thần châm nữa rồi."
"Hừ! Hôm nay tôi ở đây không phải để tranh cãi thật giả của Thái Ất thần châm với cậu, mà là so tài. Nếu như cậu không ra tay, tôi sẽ coi như cậu thua." Tôn Vân Hoa không muốn tiếp tục tán gẫu về vấn đề này, nhanh chóng chuyển hướng đề tài.
"Đúng vậy. Nói như thể anh hiểu biết về Thái Ất thần châm lắm vậy, nhanh chóng so tài nào, đừng kéo dài thời gian." Học trò của Dược Vương Cốc nói một cách trào phúng.
Đường Tuấn nói: "Đúng vậy. Tôi thật sự biết về châm thứ tư của Thái Ất thần châm, nhưng mà là vừa mới học được thôi."
"Ha ha ha!" Trong nhà chính hành y vang lên một trận cười. Trong tiếng cười tràn ngập sự châm biếm và khinh thường.
"Chỉ mới nhìn thấy hai lần lại dám nói mình hiểu biết Thái Ất thần châm, anh cho rằng mình là Tuệ Tĩnh hay là Lê Hữu Trác vậy."
"Cốc chủ nghiên cứu nhiều năm như vậy, mới lĩnh hội được châm thứ tư. Cậu nhóc này quả thực là bốc phét quá mức rồi."
"Được! Nếu cậu đã có hiểu biết về châm thứ tư của Thái Ất thần châm, vậy cậu thử phát huy xem. Nếu không phải, đừng trách tôi không khách khí." Sắc mặt của Tôn Vân Hoa tái mét, vốn cũng chẳng thèm tin.
Ông ta nghiên cứu Thái Ất thần châm biết bao nhiêu năm mới nghĩ ra được châm thứ tư, nếu Đường Tuấn chỉ thấy qua có hai lần mà lĩnh hội được, thế chẳng phải bao nhiêu năm qua ông ta sống phí đời sao.
Đường Tuấn lắc đầu, không màng đến những lời nói và tiếng cười đó.
Bước đến trước người Hà Lung Linh, anh nhìn phần tóc tối đen như mực trên đất, nói: "Tiếc cho một mái tóc đẹp như vậy. Nhưng mà không sao, vẫn có thể mọc dài ra được."
"Anh thực sự có thể làm cho tóc tôi dài trở lại sao?" Giọng nói của Hà Lung Linh run rẩy, có chút mong đợi nói.
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy y thuật của Đường Tuấn vô cùng bình thường và chẳng giống ai, nhưng hiện tại lại nóng lòng mong chờ y thuật của Đường Tuấn đến vậy, làm cho tóc của cô được dài trở lại, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Hà Đan Thông định mở miệng định lên tiếng ngăn cản, nhưng chẳng cách nào nói nên lời.
"Ừm." Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu: "Tin tưởng tôi."