*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ấy nhìn Từ Phượng, khóe miệng nở một nụ cười quái dị, nói: “Nói thêm nữa, cái chết năm đó của Đường Hạo không thoát khỏi có liên quan với ông nhỉ.”
<
Advertisement
Ý cười của Từ Phượng lành lạnh, nói: “Đó là trừng phạt đúng tội của ông ta. Dám không biết tự lượng sức mình đi khiêu chiến với Dược Y Cốc thì phải nghĩ đến sẽ có kết quả như thế.”
“Cái chết của ông nội tôi sao lại có liên quan tới ông ta vậy?” Đường Tuấn nghe tới đó, nhịn không được mở miệng hỏi. Trong giọng nói lại còn có vẻ hơi run rẩy. Điều tra cái chết của ông nội Đường Hạo cũng là một trong những mục đích của anh trong chuyến đi này, có vẻ như đang dần mở ra ngay trước mắt anh.
Chung Khê San thở dài giải thích, nói: “Năm đó ông nội cậu chữa khỏi vết thương cũ cho tôi, tôi không đành lòng ra tay với ông ấy. Sau đó Dược Y Cốc yêu cầu Từ Phượng ra tay, để lại vết thương ẩn không thể chữa khỏi được trong người ông nội cậu, ông nội cậu mới… Haiz…”
Chung Khê San nói với vẻ tự trách: “Đương nhiên cũng trách tôi nữa. Nếu tôi chú ý nhiều hơn một chút, ông nội cậu cũng sẽ không gặp tai họa bất ngờ như này.”
Từ Phượng nghe vậy, mắt trợn trắng dã, châm chọc Chung Khê San: “Bớt ở đó mà giả nhân giả nghĩa đi.”
Ông ta nhìn Đường Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý và châm chọc, nói: “Đúng thế. Ông nội cậu đúng là do tôi gián tiếp hại chết. Dám không tự lượng sức mình tới khiêu chiến với Dược Y Cốc, vậy thì phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả.”
Bùm!
Anh vẫn luôn cho rằng ông nội Đường Hạo bởi vì nhọc lòng quá mức nên mới qua đời. Không nghĩ tới thế là lại bị người khác để lại vết thương ẩn trong người, cuối cùng mất sớm.
Trong đôi mắt anh tia máu lấp đầy, giống như một hung thú nổi điên có thể mất đi lý trí bất cứ lúc nào. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Từ Phượng, giọng nói tràn đầy thù hận thấu xương: “Ông giết ông nội tôi! Tôi phải bắt ông đền mạng!”
Cơ thể Từ Phượng bay lên, khí thế phóng ra, đập nát những viên đá mà anh mới vừa bắn lại đó. Ánh mắt hài hước nhìn Đường Tuấn, cười khẩy nói: “Đền mạng! Chỉ bằng chút tu vi này của cậu! Nếu tôi đoán không sai, hai ngày trước người giao đấu với tinh thần lực của tôi hẳn là cậu nhỉ. Tinh thần lực đúng là không tệ, nhưng ngày hôm đó tôi đang ở trong giai đoạn luyện công mấu chốt, hoàn toàn không thể nào dùng toàn lực, nếu không đã đánh cho cậu thành đứa ngu luôn rồi.”
“Ha ha, chẳng qua như thế cũng tốt, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân tới lại sinh sôi. Đúng lúc cậu tự mình dâng tới cửa, tôi đây sẽ đưa cậu xuống đó đoàn tụ với ông nội cậu luôn.” Trong đôi mắt sâu của Từ Phượng có chút kiêng kị. Đường Tuấn tuổi trẻ như thế mà đã có tu vi tới bậc này, đúng là khiến cho ông ta phải giật mình. Nếu không có gì bất ngờ thì qua thêm 10 năm nữa, ông ta chắc chắn không phải là đối thủ của Đường Tuấn. Cho nên bây giờ ông ta cần phải bóp chết tai họa ngầm này ngay từ sớm.
Vừa dứt lời, tay Từ Phượng vung bàn tay lên, một loạt tiếng leng keng vang lên, tiếp theo đó là một thanh trường kiếm Thanh Phong bay ra từ trong gian nhà gỗ cách đó không xa, rơi vào tay ông ta.
Lấy vật thể cách một khoảng không là phương pháp của tông sư cảnh giới Chân Khí, nhưng mà chiêu thức gọi kiếm vừa rồi của Từ Phượng lại gần với khống chế vật thể cách một khoảng không đã là phương pháp của cảnh giới Thần Hải. Tuy hai thứ chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa mà chúng thể hiện lại hoàn toàn khác nhau.