Chiến Thần Thánh Y

Chương 564




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông lão lắc đầu, nói: “Đáng tiếc, cậu không nên đến Dược Y Cốc. Lại càng không nên đánh nát cái bia hành y này.”  

<

“Tuy rằng những điều được ghi lại trên bia hành y có chút vô sỉ, nhưng nó là trụ cột tinh thần của các học trò trong Dược Y Cốc. Cậu đập nát bia hành y, nếu không chết, uy tín của Dược Y Cốc sẽ không còn sót lại chút gì.” Ông lão nhìn Đường Tuấn đầy sát khí, nói: “Tôi không giết những kẻ không tên không tuổi, nói ra tên của cậu đi.”  

Advertisement

“Ông à, anh Đường hoàn toàn không có làm sai, ông không thể giết anh ấy được!” Hoa Tiểu Nam khó chịu mà hét lên, cô ta chỉ vào bia hành y đã vỡ nát trên mặt đất, nói: “Dược Y Cốc xúc phạm ông nội của anh Đường, đó là người anh Đường kính trọng, như vậy anh ấy hoàn toàn không làm gì sai cả.”  

“Chuyện này không phải sai và đúng là có thể nói rõ ràng được, mà phải xem bản thân cậu ta có được năng lực thay đổi hết tất cả hay không, mà hiển nhiên cậu không có.” Ông lão nói, bỗng nhiên lông mày ông nhíu lại, hỏi: “Cậu họ Đường?”  

Đường Tuấn cản lại Hoa Tiểu Nam đang muốn nói tiếp, hơi cúi người về phía ông lão, bày tỏ sự tôn kính đối với ông lão. Tiếp theo anh đứng thẳng người tựa như một ngọn núi vững chãi không thể phá vỡ hay xô ngã được, dùng một giọng chứa đầy sự tự hào mà nói: “Tôi là Đường Tuấn, Đường Hạo chính là ông nội của tôi.”  

Lông mày của ông lão càng nhíu chặt lại, ánh mắt nhìn cái bia hành y rách nát trên mặt đất kia, nói: “Bây giờ ông nội của cậu cũng đã chết. Dù ai đó nói vài ba câu cũng không phải chuyện gì to tát lắm, vậy cậu cần gì vì thế mà đắc tội Dược Y Cốc, phải đền cả mạng của mình. Năm đó ông nội cậu cũng từng gặp qua cái bia hành y này, ông ta cũng không dám đánh vỡ. Vậy cậu dựa vào cái gì mà làm như thế?”  

Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Ông ấy là ông nội của tôi, tôi là cháu trai của ông ấy. Đây là sự thật không thể thay đổi được. Không có liên quan gì đến việc sống hay chết. Ông nội của tôi đến đây một cách trong sạch, thì tất nhiên cũng phải rời đi một cách trong sạch. Đây là nghĩa vụ của tôi.”  

Anh thở dài, rồi nói: “Tôi có một yêu cầu quá đáng.”  

Ông lão nói: “Nói đi.”  

“Nếu tôi chết, xin hãy để Tiểu Nam rời đi, chuyện này không có bất kì quan hệ gì với em ấy.” Đường Tuấn nói.  

Hoa Tiểu Nam nghe vậy khóc ngay lập tức, khóc như hoa lê trong mưa. Cô ta nói trong sự nghẹn ngào: “Không được. Anh Đường, em muốn được ở bên cạnh anh.”  

Đường Tuấn vuốt ve khuôn mặt của Hoa Tiểu Nam, lau hết nước mắt trên mặt cô ta, nói: “Nếu tôi chết, hãy đưa tôi mang về. Nếu có cơ hội, đưa tôi về nhà họ Đường. Người nhà họ Đường, có chết cũng phải trở về nơi chôn nhau cắt rốn. Tôi còn muốn được nghe những lời dạy dỗ của ông nội.”  

Ngay giờ phút này, Đường Tuấn thậm chí cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm. Tu vi của ông lão trước mắt này sợ là phải hơn gấp mười lần anh, hoàn toàn không có một chút phần thắng nào.  

Trong mắt anh hiện ra một tia tiếc nuối, miệng lẩm bẩm: “Chỉ tiếc là mình không có cơ hội so tài y thuật thực sự cùng người của Dược Y Cốc.”  

Anh đưa tay một chưởng, một lực nhẹ nhàng tác động lên người của Hoa Tiểu Nam, đẩy cô ta ra xa hơn mười mét.  

“Đến lúc chết mà vẫn còn muốn cùng Dược Y Cốc so tài y thuật. Quả nhiên là cháu trai của Đường Hạo.” Ông lão khẽ cười một tiếng, nói: “Đi theo tôi. Tôi cho cậu một cơ hội chiến đấu công bằng.”