Chiến Thần Thánh Y

Chương 555




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn gật đầu, kéo Hoa Tiểu Nam đi vào bên trong thung lũng.  

<

Advertisement

Mấy người Hà Đan Thông liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.  

Đến khi bóng dáng mấy người Đường Tuấn biến mất trong thung lũng, người đàn ông đầu trọc mới nặng nề thở ra một hơi, quần áo sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt. Mới chỉ nói chuyện cùng Đường Tuấn mà anh ta đã có cảm giác tính mạng của mình bị người khác nắm trong tay, tùy thời có thể bỏ mạng tại chỗ.  

“Lý Tam, vậy tiếp theo phải làm thế nào?” Người đàn ông đầu cua có chút không cam lòng nói: “Không nghĩ tới người này lại là bạn bè của thiếu cốc chủ, đến lúc đó nếu bị truy cứu tới, sợ rằng hai chúng ta không có quả ngon để ăn.”  

Người đàn ông đầu trọc “Lý Tam” trầm tư trong chốc lát, trầm giọng nói: “Thân phận của người này hẳn là không đơn giản như vậy, sợ rằng là địch chứ không phải bạn. Nếu như anh ta thật sự là bạn của thiếu cốc chủ thì thôi, nếu như không phải, hừ! Cho dù tu vi của anh ta có lợi hại thì cũng đừng nghĩ làm càn ở Dược Y Cốc ta!”  

Người đàn ông đầu cua liên tục gật đầu.  

Đoàn người Đường Tuấn đi tới cuối thung lũng, chỉ thấy từng tòa cung điện trang hoàng lộng lẫy khí thế được xây dựng san sát nhau, cung điện rộng lớn nguy nga tọa lạc ở khắp mọi nơi. Nơi này tựa hồ không phải chỗ sâu trong rừng rậm nguyên thủy, mà là một khu biệt thự bí mật trong rừng của hoàng gia.  

“Chỗ này cũng quá khí phái rồi đó.” Mấy người Hà Lung Linh bị Đường Tuấn dọa sợ, trên đường đi cũng không dám nói nhiều, lúc này thấy cảnh tượng nguy nga to lớn như vậy thì rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng: “Dãy nhà lớn như vậy, tại sao chưa bao giờ thấy trên bản đồ.”  

Anh Tô ở một bên nhìn Đường Tuấn một cái, nói: “Nghe nói bốn phía Dược Y Cốc có một trận pháp rất lớn, có thể che dấu được Dược Y Cốc, khiến nó không bị người bên ngoài phát hiện.”  

“Thật sự có trận pháp thần kỳ như vậy?” Trên mặt Hà Lung Linh tràn đầy vẻ không tin, cách nói này đã vượt ra khỏi phạm vi kiến thức của cô ta.  

Anh Tô nghiêm túc gật đầu một cái, nói: “Thời Tam Quốc, khi Gia Cát Lượng bày trận Bát Quái còn có thể vây khốn mấy chục ngàn đại quân, truyền thừa của Dược Y Cốc quả thực rất xa xưa, rất nhiều những đồ vật đã thất truyền ở bên ngoài đến giờ vẫn còn cất giữ. Trí tuệ của người đi trước không phải thứ ta có thể suy đoán được, giống như võ đạo, phần lớn những người ở bên ngoài có ai lại nghĩ nó thật sự tồn tại?”  

Lúc này Hà Lung Linh mới miễn cưỡng gật gật đầu, chẳng qua trong mắt vẫn chất chứa rung động.  

Ở một cái đình cách mấy người không xa có hai cô gái ăn mặc đẹp đẽ, dáng vẻ thanh tú đang đứng đó. Lúc này các cô cũng nhìn thấy mấy người Đường Tuấn, đi về phía mấy người.  

Vẻ ngoài của hai cô gái cũng rất nổi bật, có ngoại hình đẹp hơn hẳn người bình thường, chỉ có điều là cả hai đều bị câm, không thể nói chuyện được. Hai cô gái đưa Đường Tuấn đến một khu phòng nghỉ khác rồi đi khỏi đó.