Hà Đan Thông khẽ gật đầu với Đường Tuấn, không lại chú ý thêm. Nhìn dáng vẻ, nếu không phải nể mặt Hoa Tiểu Nam, ông cũng lười làm vậy.
<
“Thần y Hoa, ban đêm lộ khó đi, nếu không thì buổi tối cô ngủ cùng cháu gái Linh Lung của tôi trong một lều trại.” Hà Đan Thông bỗng nói.
Advertisement
Hoa Tiểu Nam nhìn Đường Tuấn, nói: “Còn anh Đường của tôi thì sao?”
Mặt Hà Đan Thông lộ vẻ khó xử, bọn họ mang lều trại vốn chỉ vừa đủ dùng mà thôi. Nếu thêm một Đường Tuấn, chỉ sợ cũng chen chúc không ít. Sở dĩ ông để Hoa Tiểu Nam ở cùng lều trại với cháu gái ông, chủ yếu vẫn là nhìn trúng “y thuật” của Hoa Tiểu Nam.
Đường Tuấn cười nói: “Không sao. Anh ở bên ngoài ngồi một đêm, cũng tiện ở bên ngoài bảo vệ em.”
Hắn nhẹ nhàng mà lướt qua cánh mũi Hoa Tiểu Nam, nói: “Em đi ngủ trước đi. Nếu không ngày mai sẽ không có sức lên đường.”
Hà Đan Thông nhìn thấy hai người thân mật như thế, trong lòng thầm than: “Hoa cô nương y thuật lợi hại, sao mắt nhìn nam nhân lại kém như vậy, tìm gia hỏa chỉ biết nói mạnh miệng. Xem dáng vẻ hắn gầy yếu, bảo vệ bản thân cũng không được, sao có bản lĩnh bảo vệ Hoa cô nương.”
Hoa Tiểu Nam ửng đỏ mặt, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
Ngày hôm sau, đoàn người Đường Tuấn tiếp theo đó đã đi đến rừng rậm nguyên thủy sâu thẳm.
Bởi vì chuyện Hoa Tiểu Nam trị bệnh cho Hà Lung Linh, Hà Đan Thông và những người khác vô cùng khách sáo với “Thần y Hoa” này, thậm chí đến cả cô gái trẻ không hay nói chuyện lắm như Hà Lung Linh cũng chủ động lôi kéo cô ấy nói chuyện.
Mà không biết là cố ý hay vô tình, Đường Tuấn lại bị rơi vào hàng cuối cùng của đội ngũ, đi theo sau cùng với vài bảo vệ.
“Đội trưởng, anh xem thân thể nhỏ bé của anh ta, cũng không biết lá gan ở đâu ra mà dám vào Dược Y Cốc, nếu như không đi sau lưng chúng ta, sớm đã bị thú dữ trong rừng sâu này nuốt trọn vào bụng rồi.” Mấy người bảo vệ cách xa Đường Tuấn khoảng chừng vài mét, cả mặt không thân thiện nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, thấp giọng thảo luận.
“Đúng vậy. Anh ta lại còn dám lớn tiếng nói có thể bảo vệ bản thân mình, đến cuối cùng còn không phải phải đi theo chúng ta. Đúng thật là xem bản thân mình có thân thủ lợi hại như ngài Tô rồi.”
“Còn ngài Tô gì chứ, tôi thấy tên nhóc đó đến một đấm của tôi cũng không đỡ được, đợi lát lỡ như gặp phải thú dữ nào, đoán chắc là sẽ bị dọa tè ra quần.”
“Được rồi, đừng nói nữa. Dù sao thì anh ta cũng là anh trai của Thần y Hoa, Thần y Hoa là khách của ông Hà, liên quan đến sự an toàn cho tính mạng của cô chủ Linh Lung, mấy người bớt lại cho tôi.” Một người đàn ông xem ra giống như là đội trưởng của đội bảo vệ trầm giọng nói.
“Xớ. Anh trai gì chứ, tôi thấy chính là một người ăn cơm mềm, không biết sao Thần y Hoa lại có thể xem trọng loại người này được.” Tên bảo vệ bị Đường Tuấn dọa đến mức ngậm miệng vào hôm qua nở nụ cười xem thường.
Đội trưởng đội bảo vệ chau mày, trong mắt vụt ra một chút sự xem thường.
Bọn họ tự cho rằng mình đã rất nhỏ giọng, lại không ngờ được những lời này được truyền đến tai Đường Tuấn không sót chữ nào.