*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sau khi Hội nghị Y Học Cổ Truyền kết thúc, tôi sẽ về giải thích cho cha tôi. Sau đó, tôi có thể dồn nhiều tâm sức hơn vào việc chuẩn bị cho Hiệp hội Y Học Cổ Truyền.” Lý Ngọc Mai đã chủ động thay đổi chủ đề.
<
Advertisement
Đường Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lý Ngọc Mai, nói: “Tôi có thể hỏi một chút được không, tại sao đột nhiên cô có hứng thú y học cổ truyền vậy?”
Lý Ngọc Mai giật mình, nở một nụ cười trên môi và nói: “Anh đã từng nghe thấy một câu này chưa? Cách tốt nhất để tiếp cận ai đó là thông qua sở thích và hứng thú của anh ta.”
Cô ta tiến gần đến Đường Tuấn hơn một chút, phả hơi thở thơm ngát lên mặt Đường Tuấn, hai má ửng đỏ, đẹp như Tuệ Tĩnho: “Mà tôi thì lại muốn hiểu rõ về anh.”
Đường Tuấn sửng sốt trước lời tỏ tình đột ngột này, trong lòng có chút bối rối. Nói không xao động thì là nói dối, Lý Ngọc Mai là cô gái xinh đẹp nhường ấy, gia thế của cô ta cũng không tầm thường, lại là cô chủ nhà giàu, cô gái như vậy nói lời này với người khác, e rằng không có người đàn ông nào có thể giữ được bình tĩnh.
“Tôi.” Đường Tuấn không biết nên làm gì, mặc dù đã xác nhận quan hệ yêu đương với Mộ Dung Lan, nhưng kinh nghiệm trong quan hệ nam nữ của anh vẫn rất ít ỏi.
Nhưng ngược lại, Lý Ngọc Mai lại cười nhẹ, thu người lại và nói: “Tôi biết anh muốn nói gì. Hôm nay, tôi chỉ muốn nói với anh điều này thôi chứ không phải để hỏi ý kiến của anh. Nếu một ngày có một người đàn ông quan tâm đến tôi hơn anh thì tôi sẽ sớm bỏ rơi anh mà thôi. Vì vậy, anh cũng đừng bận tâm quá nhiều.”
Tuy lời nói của Lý Ngọc Mai nói thản nhiên như vậy, nhưng trong lòng cô ta còn tự hỏi, thật sự có thể gặp được người đàn ông khiến cô yêu thích hơn Đường Tuấn sao?
Đường Tuấn hoàn toàn choáng váng trước những lời nói mạnh mẽ này của cô, may mắn thay, lúc này thức ăn đã bắt đầu được dọn ra, cứu hai người họ khỏi tình cảnh ngượng ngùng.
“Người đẹp ơi, uống một ly với mấy anh nha!” Hai người Đường Tuấn mới ăn được một lúc thì mấy người đang ngồi trong quán ăn đồ nướng đi tới, vây quanh bàn, một người đàn ông rất đô con, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lớn bước đến chỗ họ.
Vài người đàn ông khác cũng có thân hình cao lớn không kém, đang đứng sau lưng người đàn ông trung niên trông rất khí phách. Họ cố tình xắn tay áo lên cao, để lộ những hình xăm gớm ghiếc trên cánh tay, cho thấy họ cũng không phải là người hiền lành tử tế gì.
Trong tay người đàn ông đeo dây chuyền vàng đang cầm một cốc bia lớn, trên khuôn mặt nở nụ cười nhìn Lý Ngọc Mai, đôi mắt to của màu đồng của anh ta ánh lên tia đen tối, không biết anh ta cố ý hay vô ý mà nhìn Lý Ngọc Mai, về phần Đường Tuấn đang ngồi đối diện Lý Ngọc Mai, anh ta hoàn toàn không để ý tới.
Lý Ngọc Mai hơi nhíu mày, hất cằm về phía Đường Tuấn nói: “Anh đang hỏi anh ấy à?”
“Ha! Lại chẳng dễ quá.” Người đàn ông đeo dây chuyền vàng cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống Đường Tuấn, tùy tiện hét lên: “Này. Anh đây mượn bạn gái của cậu uống một ly, cậu không ý kiến gì chứ?”
Mấy tên cường tráng đi theo người đàn ông đeo dây chuyền vàng cười khẽ, nói: “Anh Diêu, hỏi thằng nhóc này làm quái gì? Nhìn cậu ta đi, nếu cậu ta dám nói không, bọn em sẽ lập tức cho phát nằm lết xuống đất ngay.”