*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô Cơ thở dài, cô ấy biết rằng mình không thể thay đổi ý định của Đường Tuấn, bèn nói: “Theo lý mà nói, tôi nợ anh một ân huệ lớn. Tôi không nên để anh tìm đến cái chết, nhưng mặc dù Thần Châm Môn của tôi có một bộ sưu tập lớn, nhưng thật tiếc tôi lại không có loại cỏ Băng Phách. Loại cỏ Băng Phách này có lẽ chỉ có ở Dược Y Cốc.”
<
“Tôi mới vừa gọi điện thoại về môn phái, bọn họ bảo tôi lập tức phải trở về nên tôi không thể đi cùng anh được. Nhưng tôi vẫn mong anh suy nghĩ chuyện này kỹ càng hơn.”
Advertisement
“Được.” Đường Tuấn cũng không để bụng, nói: “Lần này có thể thành lập Hiệp hội Y Học Cổ Truyền, tôi vẫn phải cảm ơn cô.”
Cô Cơ lắc đầu, nói: “Lần này tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Mặc dù thân thể Thanh Loan của tôi rất hiếm thấy, nhưng cũng quá khó để thức tỉnh nó. Nếu không phải có anh, không biết bao lâu nữa tôi mới có thể đạt được đến bước này.”
Đường Tuấn hơi sửng sốt, không ngờ trong Thần Châm Môn lại có một cao thủ đạt đến cảnh giới Thần Hải, vậy thì nhất định ở Dược Y Cốc cũng sẽ có người như vậy. Xem ra, anh cần phải chuẩn bị thật tốt cho chuyến đi tới Dược Y Cốc.
“Dù sao cũng cảm ơn anh.” Cô Cơ nói: “Nếu anh có thể trở về an toàn, anh sẽ là vị khách danh giá nhất của Thần Châm Môn chúng tôi.”
Cô Cơ đã đi rồi.
Đường Tuấn nhìn tấm bản đồ bằng da dê trong tay, đầu hơi cúi xuống, trong lòng như có đang tính toán điều gì đó.
“Thần Châm Môn và Dược Y Cốc đều là môn phái y học cổ truyền đã được truyền lại qua hàng nghìn năm. Làm sao họ có thể đứng ra bênh vực cho mình được chứ? Cô Cơ chịu nhắc nhở mình như vậy là đã cố gắng hết sức rồi.” Nhìn theo bóng lưng của Cô Cơ, khóe miệng Đường Tuấn hiện lên một nụ cười khổ.
Mặc dù anh có ân với cô gái này, nhưng loại ân tình này không đủ để khiến Thần Châm Môn chỉ bởi vì anh mà quay mặt trở thành kẻ thù của Dược Y Cốc.
Sau khi rời khỏi hội trường, Đường Tuấn đến sân nhỏ của Câu lạc bộ Thiên Thanh.
Vương Trọng Khang và Vương Tấn Lợi đang uống trà, thấy Đường Tuấn đến, vẻ mặt ông cụ tràn đầy vui mừng, ra hiệu bảo anh ngồi xuống. Ông cụ mở miệng nói: “Lần này cậu đã dùng Ngũ Long châm pháp đánh bại Tôn Khanh, lại giúp cho nhà họ Vương chúng tôi trở nên nổi tiếng một lần nữa. Lúc Ông già như tôi đây gặp mấy lão già kia cũng nở mặt nở mũi hơn nhiều.”
“Hiệp hội Y Học Cổ Truyền mới thành lập, còn rất nhiều việc phải làm. Có thể sẽ vất vả cho các cậu. Những ông già như chúng tôi đã không làm được gì nữa rồi, nhưng các cậu đang còn trẻ thì có thể. Tôi đã nói với Vương Tấn Lợi rồi, sau này nhà họ Vương cũng giao cho nó, hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau, nền y học cổ truyền đều phải dựa cả vào hai đứa rồi.”
Vẻ mặt Vương Tấn Lợi bình tĩnh, dường như anh ta đã biết điều này trước khi Đường Tuấn tới.
Đường Tuấn lắc đầu nói: "Ông đừng nói như vậy. Nếu không có sự nỗ lực của các những người đi trước thì tôi sẽ không làm được chuyện này.”
Ông nội của anh, Đường Hạo.
“Quỷ y” Lâm Trung Hiệp.