Chiến Thần Thánh Y

Chương 517




Cô Cơ cũng khẽ lắc đầu, nói: “Đừng phí sức nữa. Nếu như bây giờ anh nhận thua, tôi có thể giúp anh cầu tình, để anh tránh được khỏi cá cược vừa rồi, anh chỉ cần xin lỗi Tôn Khanh là được, không cần phải quỳ xuống đâu.”  

Loading...

Hai tay Tôn Khanh khoanh lại trước ngực, anh ta cười khẩy: “Nếu cô Cơ đã nói như vậy, tôi cũng cho cô thể diện. Nhận thua đi! Thái ất thần châm không phải là kỹ thuật mà anh có thể so bì đâu, hà cớ gì phải tự sỉ nhục mình chứ?”  

Advertisement

Lúc này, gần như không còn ai nghĩ rằng Đường Tuấn có thể đánh bại được Tôn Khanh nữa, vì dù gì Tôn Khanh cũng là người sở hữu Thái ất thần châm.  

Đường Tuấn mỉm cười, không giải thích gì thêm, chỉ nói với cô Cơ: “Đắc tội rồi.”  

Lời vừa buông xuống, cây kim trong tay anh cũng rơi xuống theo, đâm vào lòng bàn tay trắng như tuyết của cô Cơ.  

Chân khí mang theo chút cảm giác mát lạnh lan rộng từ cây kim châm ra, rồi bắt đầu di chuyển trong cơ thể cô Cơ. Trong mơ hồ, có thể nghe thấy một chút âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong cơ thể cô ta.  

“Long Ngâm.” Vương Tấn Lợi nghe thấy âm thanh này, trong mắt lộ ra vẻ chấn động. “Rõ ràng là tối hôm qua Đường Tuấn mới nắm bắt được Ngũ Long châm pháp, sao có thể làm được đến bước này chứ?”  

Sở dĩ trong tên Ngũ Long châm pháp có chữ “long”, là vì khi người thực hành châm cứu luyện được đến một mức độ nhất định, thì khi châm cứu sẽ phát ra những âm thanh lạ kỳ, âm thanh đó được hình dung như tiếng ngâm của rồng nên mới gọi là “Long Ngâm”.  

Vương Trọng Khang, ông nội của anh ta luyện tập Ngũ Long châm pháp hơn nửa đời người, cuối cùng mới có thể đạt được cảnh giới này. Mà Vương Tấn Lợi, anh ta cho rằng nếu như bản thân có thể đạt được nó trong vòng mười năm, anh ta sẽ xứng với cái danh “Vua châm mới” rồi.  

Nhưng Đường Tuấn mới nắm được Ngũ Long châm pháp trong một đêm thôi mà đã có thể làm được. Sự chênh lệch này gần như khiến cho tinh thần anh ta sụp đổ.  

“Lẽ nào mình thật sự không bằng anh ta sao?” Vương Tấn Lợi không khỏi nghi ngờ bản thân.  

Mặc dù Vương Tấn Lợi thất thố, nhưng lúc này không có ai chú ý đến anh ta.  

Mọi người có mặt ở đây đều cảm nhận được sự phi thường trong kỹ thuật châm cứu của Đường Tuấn, nhưng muốn dựa vào kỹ thuật này để đánh bại Thái ất thần châm của Tôn Khanh, vẫn vô cùng khó.  

“Hừ! Vẫn là chút thủ đoạn này, nhưng muốn thắng Thái ất thần châm, vẫn chưa đủ!” Tôn Khanh cười khẩy.  

Vẻ mặt cô Cơ cũng khẽ đổi, cô ta chú ý nhìn Đường Tuấn. Y thuật như vậy, nếu đặt ở người bình thường quả thực có thể gọi là xuất thần nhập hóa, nhưng đáng tiếc đối thủ của Đường Tuấn lại xuất thân từ Dược Y Cốc, hơn nữa Tôn Khanh còn biết Thái ất thần châm. Xem ra vẫn còn chưa đủ.  

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cô Cơ, thì giây phút tiếp theo, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta đầy sự kinh ngạc.  

Cô Cơ xuất thân từ Phái Thần Châm, tố chất cơ thể đương nhiên vô cùng tốt, có thể nói là không có bất kỳ bệnh nào, xứng với danh xưng thân thể bách bệnh bất khinh.  

Kim châm vào trong cơ thể cô Cơ, Đường Tuấn tập trung cao độ, lại một lần nữa tiến vào cảnh giới Nhập Thần, anh như hòa mình vào đường kim châm ấy mà quên đi tất thảy mọi thứ xung quanh. Vốn dĩ trước khi châm cứu Đường Tuấn không biết phải bắt đầu như thế nào, nhưng khi anh dùng Ngũ Long châm pháp đưa chân khí vào trong cơ thể cô Cơ, lúc này lại phối hợp với cảnh giới Nhập Thần tức thời này, trong mơ hồ, tâm trí của anh dường như đã nhìn thấy một khung cảnh.