*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến lúc này, anh ta cũng không cần phải giấu giếm thêm nữa.
Vương Tấn Lợi nghe vậy, sắc mặt trở nên tái nhợt, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Loading...
Advertisement
“Bọn họ lại dám làm như thế?” Trong lòng Vương Tấn Lợi cảm thấy không cam và hối hận. “Thì ra đây mới là thứ mà bọn họ muốn có. Từ đầu tới cuối, bọn họ đều không coi nhà họ Vương mình ra gì.”
Quãng thời gian này, anh ta thay Tôn Khanh chạy đôn chạy đáo, tuyên truyền danh tiếng cho Dược Y Cốc cùng với Phái Thần Châm, thế mà chẳng ngờ rằng, đến cuối lại bị Tôn Khanh lợi dụng, còn định nuốt luôn cả nhà họ Vương.
“Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?” Có người không phục, lên tiếng hỏi lại.
Tất cả mọi người đều không ai muốn nhìn thành tựu cả một đời khổ cực gây dựng lại biến thành của Dược Y Cốc. Dược Y Cốc này rõ ràng là lợi dụng giương cao ngọn “Chấn hưng Y học cổ truyền” để chuộc lợi riêng. Nếu so như thế thì họ thà rằng để cho Y học cổ truyền diệt vong luôn đi.
Tôn Khí cười khẩy, nói: “Các người chẳng có tư cách mà bàn điều kiện với tôi. Dược Y Cốc và Phái Thần Châm của chúng tôi truyền thừa cả nghìn năm nay chẳng phải là vô dụng đâu, nếu thực sự sử dụng thủ đoạn, tôi đảm bảo kinh doanh của đại bộ phận những người ngồi đây sẽ phá sản hết. Đến lúc đó các người thực sự thành ăn mày luôn. Còn Dược Y Cốc chúng tôi vẫn cứ có thể thuận lý thành chương mà tiếp quản sản nghiệp của các người.”
“Đương nhiên rồi. Thủ đoạn cực đoan như vậy tôi cũng chẳng muốn dùng, dù sao thì cũng tổn hại đến hòa khí quá.” Nụ cười lạnh lùng của Tôn Khanh càng lúc càng rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía đám đông lại càng thể hiện rõ ý khinh bỉ, dường như anh ta chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.
Đám đông lại một lần nữa trầm mặc, đây chính là kết cục mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.
Lưới rách cá chết.
Thà làm ngọc nát chứ không chịu làm ngói lành.
Hai câu nói này rất đơn giản, nhưng người thực sự làm được như thế có được mấy ai?
“Dựa vào đâu mà Hiệp hội Y học cổ truyền lại do Dược Y Cốc và Phái Thần Châm lãnh đạo? Các người cứ khua môi múa mép là bắt chúng tôi phải chịu khuất phục trước các người à, ván cờ này cũng huênh hoang quá nhỉ?” Có người lại cất tiếng hỏi.
“Bốp! bốp! bốp!”
Tôn Khanh vỗ tay, cười nói: “Câu hỏi này hay đấy.”
“Dựa vào đâu?” Trên khuôn mặt anh ta lộ ra biểu cảm ngạo mạn, nói: “Thì dựa vào Dược Y Cốc và Phái Thần Châm chúng tôi đây đã truyền thừa cả ngàn năm mà chưa đổ đi. Dựa vào y thuật của Dược Y Cốc và Phái Thần Châm chúng tôi cao minh vô song. Hai lý do này đã đủ chưa?”
Bá đạo!
Ngông cuồng!
Bỗng chốc, lúc này trong đầu tất cả những người có mặt ở đây hiện lên hai từ này.