*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi. Không còn sớm nữa, tôi cũng nên về đi ngủ thôi.” Lý Ngọc Mai quay người, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang trên bàn.
Loading...
Cô đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt quyến rũ, hỏi Đường Tuấn: “Sao không tìm cớ để giữ tôi lại? Tôi uống chút rượu rồi, nói không chừng sẽ đồng ý đấy. Đàn ông các anh không phải đều thích kiểu đấy sao?”
Advertisement
Ánh mắt Đường Tuấn có chút né tránh không dám nhìn Lý Ngọc Mai, anh sợ mình thật sự không nhịn được bảo cô ta ở lại.
“Hừ! Muốn mà không dám làm!” Lý Ngọc Mai sẵng giọng. Chợt nện bước chân gợi cảm rời khỏi gian phòng của Đường Tuấn, chỉ là trong lòng cô không tránh được khỏi có chút trống rỗng.
Chờ sau khi Lý Ngọc Mai đi, Đường Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Yêu tinh.”
Ngày hôm sau, đại hội Y học cổ truyền chính thức bắt đầu, từ sáng sớm Câu lạc bộ Thiên Thanh đã rất náo nhiệt.
Lúc Đường Tuấn dẫn Lý Ngọc Mai đi theo Thẩm Dũng và đám người Diệp Quang đến hội trường, trong hội trường đã ngồi chật ních người. Diệp Quang và Thẩm Dũng là khách quý đặc biệt của đại hội Y học cổ truyền, sau khi họ dặn dò mấy câu với Đường Tuấn bèn đi về hậu trường thu xếp chuyện khác, ngay cả Tiết Thành Dân cũng bị Diệp Quang đưa đi. Trong phút chốc chỉ còn lại hai người Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai.
Lý Ngọc Mai mặc một bộ đồ công sở màu đen, cô ta lại trở về với dáng vẻ nữ doanh nhân thành đạt.
“Anh Đường, chào anh, tôi là đại diện của phòng thuốc Tế Tâm Hà Nội, tôi họ Tô. Đây là danh thiếp của tôi.” Hai người vừa tìm được chỗ ngồi, lập tức có một người đàn ông trung niên đi tới, đưa danh thiếp cho họ.
“Anh Đường, tôi là đại diện của Bảo Tế Minh. Chào anh.”
“Anh Đường, tôi là đại diện của phòng thuốc Nhân Tâm.”
Không ngừng có người đưa danh thiếp của mình cho Đường Tuấn.
Đường Tuấn đều nhận lấy tất cả, những phòng thuốc Y học cổ truyền này đều vô cùng nổi danh ở Việt Nam, chiếm được thị phần khổng lồ trên thị trường. Anh đang muốn phát triển ngành y học cổ truyền, tương lai chắc chắn phải liên hệ với họ. Chẳng qua Đường Tuấn vốn không giỏi xã giao, thường thường chỉ nói vài ba câu là không biết nói gì nữa.
Lúc này, Lý Ngọc Mai ở một bên kịp thời phát huy tác dụng. Cô lập tức tiếp chuyện, trò chuyện cùng đại diện của những phòng thuốc Y học cổ truyền này vô cùng vui vẻ. Lại thêm ngoại hình của cô xuất chúng, thiếu chút nữa làm người ta quên đi sự tồn tại của Đường Tuấn.
Vốn dĩ Đường Tuấn còn cho rằng Lý Ngọc Mai nhất định sẽ nói về việc vận hành thương nghiệp với các đại diện này, nhưng không ngờ chủ đề Lý Ngọc Mai nói cơ bản đều liên quan đến Y học cổ truyền. Mặc dù không nói sâu, nhưng cũng thể hiện ra cô hiểu rất nhiều về Y học cổ truyền.
“Cô ấy thích Y học cổ truyền từ lúc nào vậy?” Nhìn Lý Ngọc Mai, trong lòng Đường Tuấn không khỏi nghi hoặc. Anh nhớ trước kia Lý Ngọc Mai luôn giữ thái độ phủ định Y học cổ truyền.
“Không ngờ anh Đường không chỉ có y thuật cao siêu, ngay cả thư ký của anh cũng có những kiến giải về Y học cổ truyền vô cùng sâu sắc.” Sau khi mấy đại diện của các phòng thuốc Y học cổ truyền trò chuyện hồi lâu, cảm thán nhận xét.