Chiến Thần Thánh Y

Chương 505




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Văn Thanh cũng xuất thân từ thế gia Y học cổ truyền, cậu ta là người nhà họ Hạ, mặc dù không lâu đời như nhà họ Vương, nhưng vẫn coi như có bối cảnh. Hơn nữa, thầy của cậu ta chính là ngài Smith chuyên nghiên cứu về bệnh ung thư, có danh tiếng rất lớn trên Thế giới. Ngay đến Hạ Văn Thanh đã nói phương pháp của Đường Tuấn có thể trị khỏi bệnh ung thư, vậy chắc hẳn Đường Tuấn thật sự có bản lĩnh này.  

Loading...

“Anh ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Tuệ Tĩnh tái thế sao? Nếu không tại sao lại có y thuật cao minh như vậy?” Đối với lời nói của Hạ Văn Thanh, trong lòng Vương Tấn Lợi đã tin đến tám chín phần, nhưng đả kích này đối với anh ta mà nói thật sự quá lớn, vì vậy mới có cái ý tưởng hoang đường này hiện lên trong đầu.  

Advertisement

Lúc này, Vương Trọng Khang cũng đứng lên, ông cụ nhìn về phía cháu trai ruột là Vương Tấn Lợi, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.  

Ông ta đã sớm cảnh cáo Vương Tấn Lợi, Y học cổ truyền bác đại tinh thâm, không thể kiêu ngạo tự mãn mà không để ai vào mắt như thế. Đáng tiếc Vương Tấn Lợi lại không ghi nhớ điều này, cho dù trước đó lúc thi châm cứu thua Đường Tuấn, anh ta cũng chỉ cảm thấy là do mình không dốc hết toàn lực mà thôi. Đến hôm nay, rốt cuộc cũng đã gặp phải đả kích tàn nhẫn.  

Vỗ một cái lên bả vai Vương Tấn Lợi, Vương Trọng Khang đi tới trước mặt Đường Tuấn, nói: “Đường Tuấn, cậu quả nhiên rất khá, hậu sinh khả uý, y thuật của cậu ngay cả ông già tôi đây cũng tự thẹn không bằng.”  

Smith nhíu lông mày màu vàng, có chút hoài nghi nói: “Ông cụ Vương, lời này có phải là nói quá sớm rồi hay không. Cậu ta chẳng qua chỉ là dùng châm đâm một cái, căn bản chưa trải qua kiểm chứng khoa học, càng chưa từng có tiền lệ trước đây, sao có thể đủ để chứng minh?”  

Smith xuất thân là bác sĩ chuyên về y học hiện đại, nên tự khắc không có cách nào hiểu được vì sao Hạ Văn Thanh chỉ dựa vào một châm kia mà có thể kết luận Đường Tuấn có bản lĩnh chữa trị được bệnh ung thư này. Ông ta thậm chí còn cảm thấy đây là một trò lừa bịp, một đám người lừa đảo tâng bốc thổi phồng Y học cổ truyền mà thôi.  

Diệp Quang sống lâu hiểu biết rộng, làm sao ông ta lại không biết ý nghĩ của Smith lúc này chứ, ông ta ra dấu mắt cho Tiết Thành Dân. Tiết Thành Dân lập tức lấy ra mấy tập tài liệu từ trong túi đựng tài liệu tùy thân ra rồi đưa cho Smith.  

Smith nhận lấy tài liệu xem xét, đầu tiên ông ta cảm thấy kinh hãi, sau đó lại lộ ra vẻ mừng như điên: “Kỳ tích! Thật sự là kỳ tích! Không ngờ rằng ngay cả ung thư giai đoạn cuối cũng có thể được chữa khỏi.”  

Tập tài liệu ông ta cầm trong tay chính là báo cáo bệnh tình của ông cụ Mộ Dung khi nhập viện ở viện điều dưỡng Thành Công và báo cáo lúc ông cụ đã khỏi bệnh. Tập tài liệu này đủ để chứng minh Đường Tuấn thật sự đã chữa khỏi bệnh ung thư cho ông cụ Mộ Dung.  

Smith bỗng nhiên đưa tay ra bắt lấy tay Đường Tuấn, giọng nói run rẩy: “Cậu Đường, cậu thật sự quá lợi hại! Y học cổ truyền thật sự là quá thần kỳ! Cậu có thể dạy cho tôi phương pháp này không.”  

Smith vốn là một bác sĩ Y học Hiện đại nổi tiếng quốc tế chuyên về điều trị ung thư, nên rõ ràng ông ta biết được giá trị của Đường Tuấn hơn bất kỳ ai. Ông ta chẳng qua chỉ mới nghiên cứu ra được một ít thuốc đặc hiệu có thể ức chế bệnh ung thư mà đã nổi tiếng toàn cầu, nhưng Đường Tuấn làm được chuyện khó khăn hơn so với ông ta không biết bao nhiêu lần.  

Đường Tuấn lắc lắc đầu cười.  

Trên mặt Smith lập tức lộ ra vẻ thất vọng, lúng túng cười nói: “Là tôi đường đột rồi. Y học cổ truyền các cậu chú trọng nhất là kế thừa, kỹ thuật này làm sao có thể tùy tiện dạy cho người khác chứ.”