“Đúng vậy.” Đường Tuấn và Diệp Quang nhìn nhau, nói.
Loading...
“Ung thư giai đoạn cuối?” Chân mày Hạ Văn Thanh khẽ chau.
Advertisement
“Không sai.” Đường Tuấn nói.
“Anh nói dối!” Hạ Văn Thanh nghe thấy vậy, trầm giọng quát. m thanh cậu ta lớn bất ngờ vang lên, nghe như sét đánh giữa trời xanh.
Cậu ta chỉ vào Đường Tuấn, ánh mắt kiên định, nói: “Ung thư chính là bệnh nan y. Với tuổi tác và y thuật của anh, làm sao có thể trị được bệnh ung thư? Huống hồ, với giải pháp trị liệu của Y học cổ truyền thì không thể nào chữa khỏi bệnh ung thư được!”
Vương Tấn Lợi thấy vậy, trong mắt lộ ra vẻ sảng khoái.
Nhà họ Hạ của Hạ Văn Thanh có giao tình khá tốt với nhà họ Vương, cho nên anh ta biết những chuyện liên quan đến Hạ Văn Thanh. Năm đó, mẹ của Hạ Văn Thanh mắc bệnh ung thư, nhà họ Hạ cũng là thế gia Y học Cổ truyền nên tự cảm thấy có thể chữa khỏi bệnh ung thư, đã không đưa bà ấy đi bệnh viện. Kết quả là sau một năm trôi qua, bệnh ung thư của mẹ Hạ Văn Thanh chuyển biến xấu, lúc này mới đưa đến bệnh viện nhưng đã muộn rồi. Lúc đó bác sĩ nói, nếu như nửa năm trước đưa mẹ Hạ Văn Thanh đến viện thì có thể bà ấy vẫn còn cơ hội được cứu sống.
Sau khi mẹ qua đời, Hạ Văn Thanh đã bỏ Y học cổ truyền, chuyển sang theo Y học hiện đại. Bởi vì nguyên nhân từ mẹ, chỉ cần có người ở trước mặt Hạ Văn Thanh nói về Y học cổ truyền một cách thần kì như vậy, tự khắc sẽ gặp phải sự đối địch và cái nhìn thù hận của Hạ Văn Thanh.
Lời nói của Đường Tuấn đúng là đã động đến “cái vảy ngược” của Hạ Văn Thanh.
“Đợi chút xem anh làm sao thu dọn được cục diện này?” Vương Tấn Lợi thầm nói trong lòng. Thân thủ của Hạ Văn Thanh rất khá, nếu như có thể nhân cơ hội này đánh cho Đường Tuấn một trận, thật sự sẽ là chuyện đáng để anh ta cảm thấy vui mừng.
“Làm sao anh biết không có khả năng?” Đường Tuấn không tức giận, vẫn thảnh thơi hỏi lại Hạ Văn Thanh.
Hạ Văn Thanh dường như nhớ lại gì đó, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ, cắn răng nặng nề nói: “Bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy. Y học cổ truyền căn bản không có bất cứ hiệu quả nào trong việc chữa trị ung thư.”
“Nếu anh không tin thì còn tới hỏi tôi làm gì?” Đường Tuấn đem theo ý đùa hỏi ngược lại.
Con ngươi Hạ Văn Thanh lạnh lẽo, trong ánh mắt lộ ra ý gay gắt: “Bởi vì tôi không muốn người khác hiểu lầm. Nếu như mọi người đều coi anh là thầy thuốc Y học Cổ truyền có thể chữa trị được bệnh ung thư, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người bệnh bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, rồi vì vậy mà bỏ mạng chứ?”
“Tôi muốn ngày mai trong đại hội Y học cổ truyền, anh phải tuyên bố anh không thể chữa khỏi bệnh ung thư, bệnh mà ông cụ Mộ Dung mắc phải là bệnh khác.” Trong thanh âm của Hạ Văn Thanh mang theo ý ra lệnh. Lúc này anh ta không giống như một tên mọt sách ngốc nghếch như trước nữa, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ngập cảm giác gay gắt, khiến người khác cảm thấy có một lực áp bức mạnh mẽ, tựa như hơi thở bị nghẹn lại, không thể thở nổi.
“Xin lỗi.” Đường Tuấn lắc đầu nói: “Tôi không làm được.”
Hạ Văn Thanh trầm giọng hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ anh còn muốn nhân cơ hội chuộc lợi?”
Lúc nói chuyện, ý giết chóc trong mắt cậu ta chợt lóe lên rồi biến mất. Cậu ta ghét nhất chính là những thầy thuốc lấy tính mạng của người bị bệnh ra để đùa giỡn, đặc biệt là những thầy thuốc biết rõ những bệnh đó mình không trị khỏi được, nhưng vì mặt mũi và tiền tài mà không chịu nói cho bệnh nhân biết. Loại thầy thuốc này, bất kể là Y học cổ truyền hay Y học Hiện đại, đều đáng chết!