Chiến Thần Thánh Y

Chương 500




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người Đường Tuấn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút khó hiểu. Theo lý mà nói, với tư cách là người đứng ra tổ chức đại hội Y học cổ truyền, ông cụ Vương chắc phải vô cùng bận rộn, sao có thể có thời gian để gặp họ.   

“Tôi cũng không biết tại sao ông nội lại muốn gặp các người.” Vương Tấn Lợi có chút chán ghét chau mày.   

Loading...

Advertisement

Ông nội anh ta muốn gặp Thẩm Dũng và Diệp Quang thì cũng còn có thể hiểu được, dù sao thì hai người họ đều có thành tích và sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới Y học Cổ truyền, đối với nhà họ Vương mà nói cũng là đối tượng xứng đáng để kết giao. Nhưng ông cụ lại đặc biệt gọi tên của Đường Tuấn, điều này làm anh ta vô cùng khó hiểu.   

“Rốt cuộc tên này có gì tốt mà lại có thể khiến ông nội đặc biệt muốn gặp? Chẳng lẽ ông nội thật sự cho rằng anh ta có thể chữa khỏi bệnh ung thư sao. Điều này quá nực cười rồi.” Trong lòng Vương Tấn Lợi có chút oán giận.   

“Nếu là ông cụ Vương đã mở lời, vậy chúng ta cứ đi gặp ông ấy một lát đi.” Thẩm Dũng nói.   

Đường Tuấn và Diệp Quang đương nhiên không có ý kiến gì khác.   

Vốn Đường Tuấn muốn đưa cả Lý Ngọc Mai cùng đi, nhưng cô ta lại muốn tự mình đi lại xung quanh, nên anh cũng không cưỡng ép cô ta nữa.  

Vương Tấn Lợi dẫn đường, đưa đám người bước vào sâu bên trong Câu lạc bộ Thiên Thanh. Câu lạc bộ Thiên Thanh nằm ở ngoại thành hướng về Thành phố Hà Giang, diện tích nơi đây rất lớn, nếu so sánh với nhà Tổ của nhà họ Mộ Dung cũng không kém là bao. Thế mới thấy, tiềm lực kinh tế của nhà họ Vương hùng hậu thế nào.  

Bất cứ ngành nghề nào, chỉ cần là người đứng trên đỉnh cao nhất thì tuyệt đối không thể kém cỏi được.  

Mấy người Đường Tuấn đi vào sân trong nhỏ, sân trong mang phong cách cổ kính, tường đỏ ngói đen, vô cùng tĩnh mịch.   

Trong sân nhỏ, có mấy người đang ngồi ở đó nói chuyện.   

Ngồi trên vị trí chính là một ông cụ tóc bạc trắng, trên mặt ông cụ đầy nếp nhăn, rõ ràng tuổi tác ông ta đã lớn, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt. Lúc ông ta ngồi, sống lưng thẳng tắp, trên mặt mang theo sự ấm áp và ý cười, dường như không mang theo chút nào tư thái tuổi xế chiều của người già hay có.   

Mà ngồi bên cạnh ông cụ là một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi xem ra có chút ngây ngốc, ánh mắt như không có thần sắc, khiến cho người ta cảm giác cậu ta giống một tên mọt sách. Lúc ở ngoài Câu lạc bộ Thiên Thanh, Đường Tuấn đã từng gặp Hạ Văn Thanh, thầy của cậu ta là ông Smith cũng đang ngồi ở đó.   

Ngoại trừ hai người này, còn có một người, cũng chính là người tài trợ của đại hội Y học cổ truyền lần này, trùm bất động sản của tỉnh Khánh Hòa Hình Công Huy.   

“Ông Vương, vậy chúng ta quyết định như vậy đi. Nếu như tổ chức đại hội Y học cổ truyền, mọi chi phí sẽ đều do tôi phụ trách.” Hình Công Huy nhìn thấy mấy người đi vào, đứng dậy nói với ông cụ.   

Ông cụ gật đầu nhẹ nhàng, tỏ ý đồng tình.   

Sau khi Hình Công Huy gật đầu cảm ơn, lập tức muốn rời đi.   

“Cậu Đường, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” Nhìn thấy Đường Tuấn, Hình Công Huy dừng bước, cười nói: “Nghe nói lần này cậu Đường tham gia đại hội Y học cổ truyền, tôi thực sự rất vui. Dựa vào y thuật của cậu Đường, nhất định có thể bộc lộ tài năng trên đại hội Y học cổ truyền. Nói không chừng còn có thể lấy được hạng nhất.”   

Đường Tuấn bình tĩnh gật đầu, không tỏ ra biểu cảm nào với lời khen của Hình Công Huy.