*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong biệt thự đang phát đoạn nhạc cổ điển nhẹ nhàng, trên ghế sô pha rộng rãi trong phòng khách có một người đàn ông và một phụ nữ đang trò chuyện. Người đàn ông đó chính là Tôn Khanh mà Đường Tuấn từng gặp mặt một lần vào hôm đó, còn người phụ nữ kia cũng tầm hai tám, hai chín tuổi. Cô ta mặc một cái váy màu trắng, khuôn mặt không tính là quá xuất sắc, cũng chỉ thuộc dạng trên trung bình một chút, nhưng khí chất lại xuất chúng tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần, làm người ta không dám tới gần.
Loading...
“Anh Tôn, cô Cơ.” Vương Tấn Lợi chào hỏi hai người.
Advertisement
Tôn Khanh và cô gái khẽ gật đầu.
“Anh Tôn, Đường Tuấn kia vẫn đến đây rồi.” Tuy Vương Tấn Lợi là cháu đích tôn, tương lai cũng sẽ là người thừa kế của nhà họ Vương, nhưng trước mặt hai người này anh ta lại vô cùng cẩn trọng.
Tôn Khanh là truyền nhân của phái Hang Vua Thuốc, còn cô Cơ là đệ tử duy nhất của môn chủ Phái Thần Châm.
Loại thân phận này cũng đủ để không cần đếm xỉa đến phần lớn thế gia giàu có khác rồi.
Tôn Khanh liếc nhìn Vương Tấn Lợi một cái, trong ánh mắt anh ta chợt lóe lên ý khinh thường nói: “Đến thì đến thôi, cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ nên không làm nổi lên sóng gió gì được đâu.”
Lúc này Vương Tấn Lợi mới hơi yên lòng: “Diệp Quang của viện điều dưỡng Thành Công cũng đến, hiện tại Đường Tuấn là thầy thuốc được viện điều dưỡng Thành Công đặc biệt mời đến. Dường như Diệp Quang rất coi trọng Đường Tuấn, hơn nữa bây giờ cũng có không ít suy đoán người đã chữa khỏi ung thư cho ông cụ của nhà Mộ Dung chính là Đường Tuấn.”
Khuôn mặt lạnh lùng của cô Cơ bỗng hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Những thứ Y học Cổ truyền ngoài giới này cũng có thể chữa khỏi được ung thư à?”
Tuy cô ta không cố ý bày ra vẻ mặt khinh thường nhưng ai cũng nghe ra ý khinh thường ngay trong lời nói.
Dù đặt bệnh ung thư vào hai môn phái Y học Cổ truyền cổ của bọn họ thì đây cũng là căn bệnh vô cùng khó chữa trị. Dù là cô Cơ cũng chưa chắc có thể chữa khỏi được.
“Chỉ là suy đoán thôi, còn chưa chắc chắn bệnh của ông cụ nhà họ Mộ Dung có phải ung thư hay không mà, viện điều dưỡng Thành Công bên kia cũng chưa công bố.” Giọng nói Vương Tấn Lợi lộ ra vẻ không tin. Anh ta cho rằng nếu viện điều dưỡng Thành Công thực sự có khả năng chữa ung thư thì đã công bố ra ngoài từ lâu, thu về cả danh tiếng lẫn của cải luôn rồi.
“Ừ, tôi cũng không tin trừ Hang Vua Thuốc và Phái Thần Châm ra vẫn còn người có thể chữa được ung thư, chắc vài người đang nghe nhầm đồn bậy thôi. Còn Đường Tuấn, tạm thời cứ để cậu ta tùy ý bay nhảy chút đi, đợi sau khi đại hội Y học Cổ truyền kết thúc, tôi sẽ có biện pháp đối phó với cậu ta.” Tôn Khanh khinh thường nói.
Vương Tấn Lợi khẽ gật đầu: “Vậy chuyện hợp tác giữa nhà họ Vương và Hang Vua Thuốc thì sao?”
Tôn Khanh khoát tay, vẻ mặt không để tâm nói: “Yên tâm, chỉ cần lần này Hang Vua Thuốc và Phái Thần Châm có thể thuận lợi nắm trong tay đám Y học Cổ truyền tự cao tự đại đó, thì nhà họ Vương các người sẽ có công lớn nhất. Có sự trợ giúp của Hang Vua Thuốc và Phái Thần Châm, cho dù nhà họ Vương muốn trở thành thủ phủ của Việt Nam cũng chẳng phải vấn đề lớn đâu.”
Vương Tấn Lợi vội vàng cảm ơn, sau đó mới lui ra ngoài.
“Một tên đầu óc còn chưa phát triển mà cũng xứng nói chuyện hợp tác với Hang Vua Thuốc sao?” Đợi sau khi Vương Tấn Lợi rời đi, Tôn Khanh không che giấu khinh thường nữa mà nói.