*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tấn Lợi khoanh hai tay lại trước ngực cười lạnh. Câu lạc bộ Thiên Thanh là tài sản của nhà họ Vương, có thể nói nơi này chính là sân nhà của Vương Tấn Lợi, có ưu thế tự nhiên như thế, Đường Tuấn dựa vào cái gì mà đấu cùng anh ta đây.
Loading...
“Hừ! Một đám ếch ngồi đáy giếng!” Lúc này, một giọng nói chứa đầy tức giận vang lên.
Advertisement
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đang tiến lên phía trước.
Người nói chuyện chính là Diệp Quang, đi theo phía sau ông ta là người có tên Tiết Thành Dân, cuối cùng hai người cũng đã tới.
“Ồ, đây chẳng phải là ông cụ Diệp, viện trưởng của Viện điều dưỡng Thành Công ở khu vực Bắc Bộ đấy sao? Đã rất nhiều năm ông ta không tham dự đại hội Y học Cổ truyền rồi, thế mà lần này ông ta lại tới tham dự. Thật đúng là kỳ lạ.”
“Nghe nói ở chỗ viện điều dưỡng Thành Công của Diệp Quang này có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, trong đó còn có không ít người ở Hà Nội, mối quan nhân lực hết sức rộng rãi. Tôi còn nghe nói khoảng thời gian trước, ông cụ Mộ Dung cũng chữa bệnh ở viện điều dưỡng Thành Công, bây giờ cơ thể ông cụ cũng đã cực kỳ khỏe mạnh.”
“Đúng vậy tôi cũng có nghe nói. Ông cụ của nhà Mộ Dung hình như là mắc bệnh ung thư, hơn nữa còn là ung thư giai đoạn cuối. Ngay cả ung thư giai đoạn cuối mà còn có thể chữa khỏi, chắc chắn là kỳ tích và vinh quang của toàn bộ giới y học. Cũng chẳng trách lần này Diệp Quang lại tới tham gia đại hội Y học Cổ truyền, chỉ sợ lần này ông ta sẽ thu hút hết sự chú ý của mọi người thôi.”
“Nhưng mà tôi nghe nói thân phận người lúc đó chữa bệnh cho ông cụ Mộ Dung rất thần bí, cho tới bây giờ viện điều dưỡng Thành Công cũng không chịu tiết lộ ra. Không nhận được chứng thực, cũng không biết là thật hay giả?”
Lúc này Diệp Quang đã đi đến trước mặt Vương Tấn Lợi, giọng điệu nặng nề nói: “Đường Tuấn là thầy thuốc do viện điều dưỡng Thành Công chúng tôi đặc biệt mời tới, thân phận và địa vị ngang với viện trưởng. Ai nói cậu ta không có tư cách tham gia đại hội Y học Cổ truyền lần này vậy.”
“Ông Diệp, ông thế này là sao?” Vương Tấn Lợi hơi buồn bực.
Diệp Quang trước mặt này không giống như Thẩm Dũng, viện điều dưỡng Thành Công do ông ta mở ra chính là bệnh viện tư nhân lớn nhất toàn quốc, hơn nữa Diệp Quang còn có liên hệ với rất nhiều nhân vật có tiếng nói, bối cảnh chỗ dựa của ông ta đều hết sức vững chắc kiên cố, không hề thua kém nhà họ Vương.
Còn nữa, trong khoảng thời gian này tin tức viện điều dưỡng Thành Công chữa trị khỏi ung thư giai đoạn cuối đã lan truyền rộng khắp toàn bộ giới Y học Cổ truyền Việt Nam, có thể nói danh tiếng của viện điều dưỡng Thành Công đang rất vang dội. Lúc này, ngay cả Vương Tấn Lợi cũng không muốn đắc tội với Diệp Quang.
“Muốn tôi lặp lại lần nữa sao? Thân phận của Đường Tuấn chính là thầy thuốc được viện điều dưỡng Thành Công đặc biệt mời tới tham dự đại hội Y học Cổ truyền.” Diệp Quang cười khẩy nói: “Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đưa giấy chứng nhận ra sao?”
Vương Tấn Lợi ngượng ngùng cười nói:”Không cần ạ.”
Anh ta cười như không cười nhìn Diệp Quang, nói: “Chỉ là ông Diệp nên suy nghĩ kỹ lại, đại hội Y học Cổ truyền lần này có rất nhiều nhân vật quan trọng tới tham dự, nếu như Đường Tuấn gây ra chuyện rắc rối gì, ông Diệp có nghĩ tới hậu quả chưa? Ông có gánh nổi trách nhiệm này không?”
“Cộng thêm nhà họ Lý của tôi vào không biết có thể gánh bác được cái trách nhiệm theo như lời của anh Vương nói hay chưa?” Một giọng nói dịu dàng truyền đến. Lý Ngọc Mai mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt chậm rãi bước tới bên cạnh Đường Tuấn, cô ta trừng mắt lườm anh một cái, giống như đang trách móc anh không chờ cô ta.