*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhìn dáng vẻ của cậu ta, ăn mặc như một tên quê mùa vậy, không có điểm nào có thể so sánh với chủ tịch, vậy mà dám theo đuổi hoa khôi của chúng ta.”
Loading...
“Ha ha, có kịch hay để xem rồi. Tên đó gầy yếu như vậy, các cậu đoán xem hắn có thể chịu đựng chủ tịch được bao lâu? Năm phút hay mười phút?”
Advertisement
“Mười phút sao? Xì, tôi thấy tên này chịu đựng được quá một phút đâu. Chủ tịch là người duy nhất có đai đen trong câu lạc bộ Taekwondo của chúng ta. Từng đạt danh hiệu trong nhóm thanh niên ở tỉnh, tên này sao có thể so sánh được chứ?”
Tất cả những lời bình luận của mọi người đều lọt vào tai của Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai.
Sắc mặt của Lý Ngọc Mai trở nên ảm đạm, cô ta trầm giọng nói: “Thẩm Thành Nam, anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Thành Nam nhún vai, tỏ vẻ vô tội rồi nói: “Tôi không hề bảo họ làm như vậy. Cô cũng nghe rồi đấy, họ cũng muốn xem bạn của cô mạnh đến mức nào. Ngọc Mai, chuyện giữa đàn ông với nhau, cô đừng chen vào.”
Anh ta nhìn Đường Tuấn với ánh mắt khinh thường, nói: “Đồng ý không? Chẳng lẽ cậu muốn trốn sau lưng phụ nữ sao? Tên vô dụng!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Ngọc Mai đột nhiên như được phủ một lớp băng, nhìn ánh mắt đầy vẻ đùa cợt của Thẩm Thành Nam. Mặc dù bậc của Thẩm Thành Nam là đai đen taekwondo, có kỹ năng cũng rất tốt, có lẽ đối với những người thường cũng có thể nói là rất mạnh, nhưng cô ta đã từng tận mắt nhìn thấy kỹ năng của Đường Tuấn, mười mấy tên có thân hình vạm vỡ kết hợp lại không phải kẻ thù của Đường Tuấn, anh chính là một cao thủ võ thuật thực sự, hai người họ căn bản không cùng đẳng cấp.
“Được thôi.” Đường Tuấn mỉm cười đồng ý.
“He he!” Thẩm Thành Nam nhếch miệng cười, đến gần bên tai của Đường Tuấn, nói: “Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ nhẹ tay với cậu một chút.”
Những người xung quanh lập tức tản ra, nhường cho hai người họ một khoảng trống.
Thẩm Thành Nam và Đường Tuấn đứng cách nhau bảy tám mét, Thẩm Thành Nam cử động khớp và cổ chân, tỏ ra vô cùng tự tin. Nhưng Đường Tuấn hoàn toàn ngược lại, đứng rất thản nhiên.
“Này, cậu không cần làm nóng người sao?” Thẩm Thành Nam hỏi.
“Ha ha, đấu với anh, làm nóng người cũng không là gì cả.” Đường Tuấn nói.
Đường Tuấn không hề để ý đến những người được gọi là cao thủ chỉ biết một chút kỹ xảo taekwondo đã tưởng mình rất mạnh như Thẩm Thành Nam. Nội lực của các cao thủ có hạn, còn có thể thắng nhờ số lượng, nhưng sinh khí trong cơ thể những cao thủ tông môn luôn cuồn cuộn như nước sông, không cần dựa vào số lượng cũng có thể giành được thắng lợi.
“Ngạo mạn!” Ánh mắt của Thẩm Thành Nam chợt trở nên lạnh lùng.
Chân anh ta dậm mạnh xuống đất, bắt đầu chạy nhanh. Khi chỉ còn cách Đường Tuấn hai ba mét, anh ta nhảy lên, dùng chân đá vào người Đường Tuấn nhanh như một cơn lốc.