Chiến Thần Thánh Y

Chương 467




Tuy nhiên, chú Long lại lắc đầu, nhìn Đường Tuấn, nói: “Nếu như cậu không chữa được, cậu và người bạn phía sau cậu, đừng hòng rời khỏi đây.”  

Đường Tuấn nghe thấy vậy, không khỏi có chút tức giận, cười khẩy: “Vậy các người nên đi mời cao nhân khác đi.”  

Advertisement

Chữa bệnh cho người ta, còn bị người ta uy hiếp. Loại chuyện này cho dù là bác sĩ non trẻ cũng nổi giận, huống hồ lại là loại bác sĩ tài giỏi như Đường Tuấn.  

Nói xong, Đường Tuấn nắm tay Mộ Dung Lan,xoay người định rời đi.  

“Mau đi đi, đồ lừa đảo!” Cô gái trẻ hét vào lưng Đường Tuấn.  

Chú Long cũng bất ngờ, không ngờ thanh niên này lại kiêu ngạo như vậy. Nhưng ông ta không kịp nghĩ nhiều, lúc này nhịp tim của ông lão đột nhiên ngừng, sắc mặt của ông lão lại trở nên đỏ hồng, giống như là có một hơi thở trong lồng ngực, không thể thở ra được.  

Hồi quang phản chiếu!  

“Không được!” Sắc mặt chú Long thay đổi, lúc này, ông ta mới nhận ra Đường Tuấn nói không sai.  

“Cậu thanh niên, xin dừng bước!” Chú Long vội vàng gọi.  

“Thế nào? Lẽ nào, tôi không khám bệnh cho ông cụ, ông cũng không định cho tôi đi?” Đường Tuấn nhếch miệng cười, mỉa mai.  

Chú Long lộ rõ vẻ áy náy, nói: “Vừa rồi là tôi lỡ lời. Người anh em này, phiền cậu ra tay cứu giúp, mặc kệ có thể chữa hay không, tôi bảo đảm sẽ không truy cứu trách nhiệm.”  

“Chú Long, chú đang làm gì vậy?” Những người khác đồng loạt lên tiếng, nhìn chú Long với vẻ mặt không dám tin. Nếu không phải địa vị của chú Long ở nhà bọn họ rất đặc biêt e rằng lúc này bọn họ đã chửi bới ầm ĩ rồi.  

“Im miệng!” Chú Long quát, một khí thế vô hình toả ra: “Nếu các cô cậu không muốn phải mặc áo tang, đốt tiền vàng, thì im miệng cho tôi!”  

Những người khác cũng sững sờ, nhưng cũng không dám mở miệng.  

“Làm phiền rồi.” Chú Long chắp tay về phía Đường Tuấn, nhẹ nhàng nói.  

Đường Tuấn vỗ vỗ lên mu bàn tay Mộ Dung Lan, nói: “Em ở đây đợi anh một lát.”  

Khi anh đến bên cạnh ông lão, chú Long nhẹ nhàng đặt ông lão xuống đất, rồi đứng dậy sang một bên.  

Anh rút cây ngân châm từ trong túi mang theo bên mình ra, cây châm dài khoảng mười phân, trông rất đáng sợ. Những người đứng xung quanh ông lão nhìn thấy cây châm dài như vậy, đều bị dọa giật mình, muốn lên tiếng, nhưng chú Long lại trừng mắt cản họ lại.  

Sau khi dùng chân khí sát trùng, Đường Tuấn từ từ cắm châm vào tim và mấy huyệt lớn xung quanh tim ông lão. Thấy mấy cây kim dài như vậy đâm vào cơ thể ông lão, còn ở vị trí nguy hiểm như vậy, mấy người kia đều toát mồ hôi hôi.  

Chỉ có chú Long là ánh mắt rực sáng. Ông ta đã từng nghe nói, càng là cao thủ y đạo tài giỏi, thì dùng châm càng dài, nhưng loại châm dài đến mười phân này thì ông ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Có thể nói, nam thanh niên trước mặt là bác sĩ có y thuật tài giỏi nhất trong mà ông ta đã từng thấy trong nhiều năm qua. Không biết vì sao, chú Long lại thầm cảm thấy tin tưởng cậu thanh niên lạ mặt này thêm mấy phần.  

Mặc dù khá đáng sợ, nhưng khi ngâm châm của Đường Tuấn đâm xuống, hô hấp của ông lão dần dần bình ổn trở lại, vẻ đau đớn cũng dần dần bình tĩnh lại, sắc đỏ kỳ lạ trên khuôn mặt cũng biến mất, rồi trở nên trắng bệch lần nữa.